Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Giờ nào rồi?” Ta hỏi tỳ Thanh , Thanh   đã gần giờ thìn.

Ta sửa soạn xong xuôi rồi đi phía hoàng .

Hôm nay là ngày ta hẹn với Lâm đại quan.

Hoàng thương đối với ta mà nói là một nấc thang mới và rất đáng để ta tranh thủ.

Thanh  bất bình: “Tiểu thư, Dương phu nhân cũng quá đáng thật, rõ ràng Dương công tử quấn lấy người mà bà ta lại nói như là lỗi của người vậy.”

Ta nhìn đường lớn xe ngựa tấp nập rồi thản nhiên nói: “Không cần phải tức giận, chỉ là người dưng mà thôi.”

Thanh  buồn bã lời.

Đúng giờ thìn, ta đến cổng tây hoàng , vị hoàng môn họ Đặng kia đang ngóng chờ ta.

Hắn dẫn ta cổng tây hoàng , ta men con đường dài hun hút, bên tường dù đã loang lổ nhưng vẫn uy nghiêm trang trọng.

Khi ta đi một chiếc cổng nhỏ thì thấy một đoàn người đang đi tới.

Hoàng môn họ Đặng vội kéo ta lùi lại và đứng nép tường.

Trước mắt ta, một ủng thêu chỉ vàng lướt . Ta liếc nhìn thì thấy ủng ấy bỗng dừng lại rồi mũi giày xoay hướng phía ta.

“Từ ?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên ta.

“Vâng!” Ta hành lễ: “Dân Từ thị, thỉnh an Thái Tử điện hạ.”

Thái Tử hỏi ta đến làm gì.

Ta thành thật lời.

Hắn trầm ngâm rồi ánh mắt chuyển sang hoàng môn họ Đặng: “Lâm đại quan bảo đi con đường à?”

“Vâng!” Hoàng môn họ Đặng run rẩy : “Đêm gió lớn, lối đi bên ngoài sân có một viên ngói rơi xuống hôm nay đã phong tỏa lối để tu sửa.”

Thái Tử khẽ nhướng mày rồi lại nhìn ta.

Ta hoài nghi mọi chuyện hôm nay nhưng trên mặt không dám biểu lộ mà chỉ kính cúi đứng .

Thái Tử  đi nhưng chợt quay người lại hỏi ta: “Từ  có biết giám bảo vật không?”

Ta có tiệm cầm đồ tuy khả năng giám không chuẩn xác nhưng quả thực cũng biết .

Ta cũng không khiêm tốn thành thật : “Dân cũng biết !”

“Vậy   cô đến .” Thái Tử nói xong thì chắp tay sau lưng đi trước, ta không do dự mà cúi sau hắn.

Ban Thái Tử đi rất nhanh nhưng bỗng dừng lại, nói vài câu không quan trọng với thị vệ rồi bước chân cũng chậm lại.

Lòng ta không vướng bận điều gì khác, tầm mắt chỉ có dáng người cao ráo và bước chân vững chãi của hắn.

Hình như năm nay hắn mới mươi tuổi nhưng sự trầm ổn và khí độ lại vượt xa độ tuổi hắn có.

Thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng, chắc là như thế !

Thái Tử bước một gian phòng ngập tràn châu báu, tất cả đều là những vật phẩm quý giá.

Hắn chỉ một chiếc bình mai men xanh, giọng điệu lại hơi lơ đãng.

“Phiền Từ  xem thử, là vật phẩm của triều đại nào.”

———————

Ta cẩn thận xem xét.

Ta dừng lại một lát rồi nói với hắn: “Xanh như trời, sáng như gương, là phẩm chất thượng đẳng, màu sắc cũng rất trầm ổn.”

Thái Tử khẽ nhướng mày rồi hiệu cho ta tiếp tục.

“Có nung đúc màu sắc trầm ổn như vậy, dân biết thì bất kể triều đại nào cũng không có. Do , là tay nghề của Dữ Mặc Tử của triều đại !”

Lần không chỉ có Thái Tử mà ngay cả thị vệ đứng ngoài cửa cũng thất thố lộ vẻ kinh ngạc rồi nhìn phía ta.

Ta không nắm rõ ý nghĩa dứt khoát thẳng thắn nhìn phía Thái Tử.

Lông mày Thái Tử hơi cong lên, trông ôn hơn rất nhiều.

“Từ  vừa rồi khiêm tốn rồi, khả năng giám bảo vật của nàng đâu chỉ là biết ít.”

Ta cúi hành lễ, ngừng lại một rồi thêm : “Tôn bình mai có đường nét mượt mà, vị trí phân chia giữa cổ bình và thân bình vô cùng tinh tế và đẹp đẽ.”

“Dân nghĩ người vẽ thiết kế cho chiếc bình cũng là một bậc đại .”

Hôm nay ta đã nói quá nhiều, nhưng giờ phút đứng trước Thái Tử của bản triều mà ta lại có điều cầu xin, nếu không mạo hiểm một lần có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Nụ cười của Thái Tử càng tươi, hắn đánh giá ta: “Cô đã hiểu vì sao viện trưởng và Lâm đại quan lại tiến cử rồi.”

Ta biết ta đã mạo hiểm đúng lúc!

Thiết kế bình mai, nếu không phải do Thái Tử thì cũng là thánh thượng hoặc hoàng .

cô đến .” Thái Tử  ngoài, ta cẩn thận đi , lòng đã hiểu rõ chuyện hôm nay.

Thái nhiệm không phải là mẹ đẻ của thánh thượng, do thái và hoàng chia thành các phe phái.

Lâm đại quan thuộc phe hoàng và Thái Tử, có lẽ có mâu thuẫn với Uy Viễn hầu, người cùng phe thái .

Hôm nay Lâm đại quan bảo ta đến, lại còn cố ý để ta đi lối đi nội đình rồi gặp Thái Tử thì ta đoán dụng ý của ông ta có loại.

Một là muốn bồi dưỡng ta, để ta được Thái Tử biết mặt trước.

là muốn ta, một “người phe mình” dùng mỹ nhân kế với Thái Tử còn chưa thành thân.

Có lẽ còn có loại thứ ba nhưng với những gì mà ta hiện thấy vẫn chưa phân tích được.

Ta lại nghĩ đến Tống Dần, không biết hắn có nghe lời ta khuyên không hay vẫn lén lút lại giữa từ các lão và Thái Tử, nếu đúng vậy thì hắn chính là kẻ bắt cá tay.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Dưới ánh nắng chói chang, Thái Tử mỉm cười nhìn ta.

Ta vội cúi : “Dân đang nghĩ đến chuyện hoàng thương.”

Thái Tử khẽ “Ừm” Một tiếng.

 muốn làm gì?”

“Trà, lụa, mực, sứ đều được, nếu là thứ khác cũng có .”

Ta không che giấu, với người thông minh như Thái Tử thì vòng vo tam quốc chỉ tổ phản tác dụng.

Thái Tử khẽ gật , thế mà lại đích thân đưa ta đến phủ nội vụ, Lâm đại quan  đón, mặt mày tươi rói.

“Cô trả người lại cho .” Thái Tử sâu xa nhìn ta rồi quay người đi.

Ta và Lâm đại quan hành lễ, chờ Thái Tử đi xa thì Lâm đại quan mới nở nụ cười hài lòng với ta.

Ông ta vừa đi vừa nói: “Từ  không cần lo lắng, là người có bản lĩnh, tạp sẽ không lấy nhan sắc của làm giao dịch đâu.”

“Đa tạ ngài đã đề bạt.” Ta thản nhiên lời.

Thực ngay cả Lâm đại quan có muốn ta dùng mỹ nhân kế thì ta cũng có khiến ông ta từ bỏ ý .

Chẳng người nội đình ai nấy đều tinh tường, hôm nay ta đã được chứng kiến một phần.

Tùy chỉnh
Danh sách chương