Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tức giận vì bị ép gả cho con của một kỹ nữ, ta từng đối đãi với chàng bằng vô số lời lẽ cay độc.
Sau đó, chàng lại vì ta mà chắn trước ngàn kiếm, chịu lấy trăm vết đao đau thấu tâm can.
Mãi đến khi khi chàng qua đời, ta mới tìm ở trong phủ được hơn ngàn bức “Thư Gửi Thê Tử”.
Từng câu từng chữ, huyết lệ đong đầy, thổ lộ hết mối tình si.
Đến khi mở mắt ra, ta đã quay trở về ba năm trước.
Ta nghẹn ngào không thốt nên lời, lần đầu tiên trong đời ta gọi chàng là phu quân.
Chàng lại tái mặt, nở nụ cười chua xót mà khó nói thành lời:
“Tuế Tuế, đây lại là cách mới để nàng giày vò ta sao?”
1
Đại ca ta gặp phục kích nơi biên cương, sống chết chưa rõ.
Tin tức vừa truyền đến kinh thành, thái giám Lý Phúc Mãn bên cạnh Hoàng đế đã dẫn người vây quanh phủ Tướng quân.
“Phủ nhà họ Phí dã tâm khó lường, có ý đồ mưu phản.”
“Hôm nay nhất định phải tra rõ mọi chuyện!”
Ta giơ kiếm về phía trước, cản bước chân của bọn chúng.
“Đại ca ta chỉ mới vừa gặp chuyện mà công công đã dẫn người đến đây, há chẳng phải quá trùng hợp?”
“Gia hôm nay phụng mệnh hành sự, thỉnh nhị tiểu thư nhà họ Phí nhường đường.”
“Phụng mệnh hành sự? Phụng lệnh của ai? Nếu là ý chỉ của Hoàng thượng, vì sao không thấy công công mang theo thánh chỉ?”
Thời khắc này mà đến lục soát, chắc chắn đã có kẻ giấu sẵn chứng cứ giả mưu phản trong phủ Tướng quân.
Ai nhường đường chính là kẻ ngu ngốc.
Ta cười lạnh, tay khẽ xoay kiếm, lưỡi kiếm lóe ánh hàn quang.
Thân kiếm đã kề sát cổ Lý Phúc Mãn.
“Không có thánh chỉ thì hôm nay ai cũng đừng mong bước chân vào phủ Tướng quân.”
2
Trong lúc giằng co, không rõ là ai ra tay trước, nhưng ta và những người của Lý Phúc Mãn đã quyết liệt lao vào cuộc hỗn chiến.
Nhưng dù có kiên cường thế nào thì hai tay cũng khó địch lại bốn tay.
Càng về sau, ta càng bị dồn vào thế bí giữa vòng vây trùng trùng.
Một lưỡi kiếm từ phía sau bất ngờ đâm thẳng vào bụng ta.
Khi chợt nhận ra thì đã không kịp tránh né.
Ta nghiến răng, cố sức lùi lại.
Nhưng trước mắt lại thoáng qua một bóng người.
Một dòng máu nóng bắn lên mặt ta.
Ta kinh hãi ngẩng đầu, là Tạ Chấp Niên đã chắn trước người ta.
Hắn cắn răng chịu đựng, hứng trọn nhát kiếm đó.
Hắn nhìn ta với khuôn mặt tái nhợt, khó khăn nói:
“Chạy mau, đến Mạc Bắc tìm… tìm Phí tướng quân, không thể ở lại nơi này được.”
“Ngươi…”
Trong lúc ta đang do dự trong giây lát thì có tiếng vó ngựa từ đằng sau vang lên.
Tạ Chấp Niên đẩy ta lên ngựa, hắn rút thanh kiếm bên hông và ngăn cản cơn hồng thủy phía sau.
“Tuế Tuế.”
“Xin nàng, nàng nhất định phải sống tiếp.”
3
Đây là lần đầu tiên Tạ Chấp Niên gọi ta như vậy.
Lòng ta bàng hoàng, trước kia hắn luôn vừa cung kính vừa xa cách gọi ta là “Nhị tiểu thư Phí gia”.
Nhưng tình thế nguy cấp nên ta không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Khi hoàn hồn lại, ta mạnh mẽ thúc ngựa rời đi rồi vượt qua cổng thành.
Không quản ngày đêm mà phi về phương Bắc.
Tâm trí ta rối bời, gương mặt nhuốm máu của Tạ Chấp Niên thoáng hiện lên trước mắt.
Hắn đau đớn đến tận xương tủy, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như mặt nước mùa xuân, như muốn cuốn ta vào trong đôi mắt ấy.
Ta nghiến chặt răng, thầm cầu nguyện Tạ Chấp Niên có thể bình an mà thoát nạn.
Ít nhất, phải để ta có cơ hội hỏi rõ ràng trước mặt hắn.
Vì sao ngươi lại cứu ta?
Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
Tạ Chấp Niên, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì…
Rõ ràng, trong ba năm thành thân, mỗi ngày ta đều hận hắn.
Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống, hòa lẫn với máu trên mặt.
Thậm chí ta đã có suy nghĩ là cứ như vậy, không ăn không uống mà chạy thẳng đến Mạc Bắc.
Nhưng ngựa của ta không thể chịu nổi hành trình dài như vậy.
Vì thế, ta cải trang, dắt ngựa vào dịch trạm.
Tin tức đầu tiên ta nghe được tại đó, là tin tức về cái chết của Tạ Chấp Niên.
“…”
Họ nói, Tạ Chấp Niên vì thả ta đi nên đã chịu hình phạt lăng trì.
Làm sao có thể?
Tạ Chấp Niên.
Vì sao ngươi lại vì ta mà làm đến mức này?
Lăng trì đau đớn đến nhường nào…
Ta mất hết sức lực mà đứng dựa vào khung cửa, từng cơn chóng mặt ập đến.
Những ký ức xưa cũ thoáng chốc hiện lên trước mắt.
4
Tạ Chấp Niên là con trai của một kỹ nữ.
Hắn vì có xuất thân hèn kém nên bị nhà quyền quý khinh miệt, lại càng không được thế gia nhìn nhận.
Nhưng chính những người như hắn lại là những người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Hắn càng bị cô lập giữa triều đình, Hoàng thượng lại càng yên tâm sử dụng hắn.
Ba năm trước, đại ca ta lập được chiến công hiển hách là chiến thắng Hung Nô ở Mạc Bắc.
Ta tự hiểu rằng, nhà họ Phí của chúng ta đã chạm đến giới hạn khiến Hoàng thượng nghi kỵ.
Ngài luôn chú ý từng nhất cử nhất động của phủ Tướng quân, không để nhà họ Phí có một cơ hội kết đảng mưu quyền.
Thậm chí, việc ta ở lại kinh thành từ đầu đã là con bài Hoàng thượng dùng để kiềm chế đại ca.
Nhưng ta không ngờ ngài lại đi xa đến mức này.
Hoàng thượng viện một cái cớ để chỉ hôn ta với Tạ Chấp Niên – con trai của một kỹ nữ.
Chúng ta môn không đăng, hộ không đối.
Nếu ta tự nguyện chọn Tạ Chấp Niên thì ít nhất có thể xem là một câu chuyện tình vượt qua lễ giáo của nhà họ Phí.
Nhưng Hoàng thượng lại đặc biệt ban chỉ tứ hôn, ý nghĩa của việc này hoàn toàn khác biệt.
Đối với nhà họ Phí thì đây gần như là một sự sỉ nhục.
Và dĩ nhiên, ta coi Tạ Chấp Niên là tay sai của Hoàng thượng.
Vào ngày thành thân, ta đập cửa bỏ đi, cưỡi ngựa chạy ngoài thành suốt một ngày.
Thậm chí không thèm nhìn đến hỷ phục.
Là Tạ Chấp Niên một mình quỳ bái thiên địa, rồi bước vào động phòng.
Cảnh tượng ấy ta xem như một lời đáp trả gửi đến Hoàng thượng.
Nếu ta thực sự vui vẻ mà thành thân thì ngài sẽ càng nghi ngờ hơn.
Ba năm qua, ta chưa từng dành cho Tạ Chấp Niên một nét mặt dễ chịu.
Dù không nói ra nhưng ai ai cũng biết, ta ghét hắn.
Những lời chế nhạo hắn, dù là công khai hay kín đáo cũng chưa bao giờ thiếu.
Ta nhìn vẻ mặt cô đơn, xen lẫn nhẫn nhịn của hắn mà chỉ cảm thấy đó là một vở diễn giả tạo đến đáng khinh.
Ta chính là như vậy, ta căm ghét Tạ Chấp Niên đến tận xương tủy.
Nhưng giờ đây hắn lại vì ta mà chết.
5
Khi dắt ngựa đi qua con phố dài, đang mơ màng thì ta lại nghe thấy cái tên Tạ Chấp Niên một lần nữa.
Ông lão kể chuyện đang vung quạt, nói đến bọt mép tung bay.
New 2