Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe được một lúc, ta mới hiểu ra.
Được tìm thấy cùng với chứng cứ mưu phản, còn có hơn một ngàn bức thư ở phủ Tướng quân,
Những bức thư này không biết bằng cách nào đã được lan truyền và bị ông lão kể chuyện thu thập, biên soạn thành sách.
Trên thư không có chữ ký, chỉ mở đầu bằng ba chữ:
“Thư Gửi Thê Tử.”
Lòng ta khẽ run, mơ hồ đoán ra được điều gì.
Những ngón tay ta run rẩy lật mở tập thư dày cộp.
“Hôm nay thê tử chỉ ăn nửa bát cơm. Dẫu là ngày hè oi ả, nhưng ít rất ăn hại sức khỏe.”
“Ta đã dặn nhà bếp nấu món thanh đạm nên buổi tối nàng ăn được một bát rưỡi cơm, có thể chấp nhận được.”
“Ta nhớ kỹ việc Tuế Tuế thích ăn cá. Ta sẽ giúp nàng nhặt xương cá nhưng không thể để nàng phát hiện.”
“Hôm nay lên triều, thấy Thượng thư Trung thư và thê tử của hắn tình cảm mặn nồng, trong lòng ta không khỏi ngưỡng mộ.”
“Ta hỏi bí quyết thì họ bảo phải luôn giữ vẻ ngoài tươm tất, không để người khác thấy vẻ xấu xí của bản thân.”
“Nhưng với xuất thân như ta, nếu học cách dựa vào nhan sắc để làm nàng vừa lòng, chỉ sợ sẽ càng khiến nàng chán ghét hơn…”
“…”
Hơn một ngàn bức thư, viết về ba năm không sót một ngày.
Ta còn chưa đọc hết thì nước mắt đã làm nhòe đi tầm nhìn.
Ta không biết.
Những điều này, ta chưa từng biết.
Tạ Chấp Niên vì ta làm nhiều đến vậy mà ta lại chẳng hay, ngang nhiên tận hưởng sự quan tâm của hắn, thậm chí còn giẫm đạp lên tấm chân tình ấy.
Đến cuối cùng, ngay cả mạng sống của hắn cũng dành trọn cho ta.
Ta siết chặt tờ thư trong tay, mặt mày tái nhợt, không nói được một lời.
Ta lảo đảo bước vài bước, cuối cùng ngã ngồi trên đất mà òa khóc nức nở.
Như thể muốn khóc cạn cả một đời ủy khuất mà Tạ Chấp Niên đã gánh chịu.
6
Khi mở mắt lần nữa thì những bức thư biến mất, ông lão kể chuyện cũng chẳng còn.
Trước mắt ta là cảnh hoa nở rực rỡ, xuân ý tràn đầy.
Ta chớp mắt, lặng lẽ quan sát từng người bên bàn đá.
Càng nhìn, lòng ta càng chấn động.
Ta đã trở về ba năm trước, khi vừa mới thành thân với Tạ Chấp Niên được hai tháng.
Thái tử Mạnh Hàn Chu tổ chức Bách Hoa Yến, mời đông đảo danh môn quý tộc đến dự, cùng ngâm thơ uống rượu.
Trong ký ức, yến tiệc lần này Tạ Chấp Niên cũng được mời tham dự.
Khi đó ta lấy cớ không có hứng thú và sớm rời tiệc, để lại Tạ Chấp Niên một mình chịu không ít lời châm biếm.
Nghĩ đến đây, tim ta như thắt lại, ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng Tạ Chấp Niên giữa đám đông.
Ngay lúc này, Mạnh Hàn Chu vỗ tay cười lớn:
“Xem trí nhớ của cô này, cô quên mất rằng Cẩm Tuế và Tạ Đốc sát đã thành thân, lại xếp chỗ của Tạ Đốc sát xa như vậy.”
Ta sững người, đưa mắt nhìn về cuối bàn tiệc.
Quả nhiên thấy Tạ Chấp Niên đang một mình cô độc ngồi ở đó, mắt cụp xuống, không nói một lời.
Nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Tạ Chấp Niên trước đây không như thế.
Đối mặt với ác ý, chàng luôn có thể đáp trả một cách kín kẽ mà không vượt quá giới hạn, khiến kẻ khác câm nín nhưng chẳng thể trách cứ.
Nhưng càng về sau, chàng không còn nói nữa.
Dù người khác nói những lời cay nghiệt đến đâu thì chàng cũng chỉ im lặng chịu đựng.
Kiếp trước, ta chẳng mảy may để tâm đến những thay đổi ấy.
Nhưng giờ đây, khi nối liền tiền kiếp và kiếp này của Tạ Chấp Niên, ta cuối cùng đã hiểu ra.
Sự im lặng của chàng là bởi lần nào ta cũng đứng ở phía đối lập, cùng người ngoài không tiếc lời chế nhạo chàng.
7
“Chỉ tiếc rằng …”
Mạnh Hàn Chu kéo dài giọng, chậm rãi cất lời:
“Con của một kỹ nữ thì chỉ xứng ngồi ở vị trí đó mà thôi.”
Hắn vừa nói dứt lời thì cả bàn tiệc lập tức rộ lên tiếng cười.
“Cẩm Tuế, ngươi nói xem, cô nói có đúng không?”
Mạnh Hàn Chu bước đến bên cạnh ta, nở nụ cười đầy vẻ thân thiết.
Hắn giơ tay định vén lọn tóc bên thái dương ta ra sau tai.
Kiếp trước, Mạnh Hàn Chu là một trong số ít những người bạn của ta ở kinh thành.
Hắn từng cùng ta cưỡi ngựa ngoài thành, cũng từng hứa sẽ giúp ta quay về Mạc Bắc.
Nhưng giờ đây, nhìn nụ cười của hắn, ta chỉ thấy ghê tởm đến cực độ.
Chát—
Một tiếng vang thanh thúy.
Ta mạnh mẽ gạt tay Mạnh Hàn Chu.
Bàn tiệc đột nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người kinh ngạc nhìn ta.
Ta cười lạnh, đứng dậy nói:
“Không ngờ đường đường là Thái tử điện hạ mà vẫn chưa học được đạo lý trọng dụng người tài.
Ngài có biết điều này sẽ khiến bao nhiêu con cháu nhà hàn môn nản lòng không?”
Câu nói này chẳng khác nào chụp lên đầu Mạnh Hàn Chu một tội danh lớn.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ngỡ ngàng thốt lên:
“Cẩm Tuế… cô không có ý đó. Ngươi bị sao thế này?”
Ta không để ý đến hắn.
Ta bước đến cuối bàn tiệc rồi đưa tay về phía Tạ Chấp Niên:
“Phu quân, xem ra nơi này không chứa nổi chúng ta rồi.”
“Chúng ta đi thôi?”
Hàng mi dài của Tạ Chấp Niên khẽ run, đôi mắt phượng đẹp đẽ ánh lên vẻ không thể tin nổi.
“Nàng… gọi ta là gì?”
“Phu quân.”
Ta mỉm cười, trong lòng khẽ khinh thường.
Bách Hoa Yến gì chứ.
Không đáng giá bằng một nửa ánh mắt của Tạ Chấp Niên.
“Chư vị cứ từ từ thưởng hoa, thứ cho ta không thể ở lại.”
Nói xong, ta nắm lấy tay Tạ Chấp Niên, kéo chàng – người còn đang cứng ngắc cả người đi ra ngoài.
8
Trên suốt quãng đường, Tạ Chấp Niên chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Ngay khi rời khỏi tầm mắt mọi người, bàn tay đang nắm lấy tay ta cũng buông lỏng.
Ta bực bội xoa nhẹ các khớp ngón tay, trong lòng không ngừng nghĩ cách để xin lỗi Tạ Chấp Niên.
Bước vào xe ngựa của chàng, ta mới chợt nhận ra …
Chúng ta vốn dĩ không ngồi cùng một cỗ xe đến đây.
Nhìn vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói lại thôi của Tạ Chấp Niên, ta im lặng một lúc rồi quyết định chiếm thế chủ động:
“Sao thế? Không ngồi được à?”
“Hay là bên ngoài chàng còn có thê tử khác nên không tiện lắm nhỉ?”
Tạ Chấp Niên hiếm khi hơi sững sờ.
“Không có. Ta chỉ có một mình nàng.”
Xe ngựa lắc lư, chậm rãi tiến về phía trước.
Trong khoang xe, không gian lại chìm vào im lặng.
Ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tựa như đang đi vào chỗ chết mà nói:
“Tạ Chấp Niên, ta biết trước đây ta đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với chàng.”
“Những điều đã qua đều là lỗi của ta, ta hành xử hoang đường, ta đáng chết vạn lần, ta…”
Chưa kịp nói hết câu thì Tạ Chấp Niên đã nhíu mày, ngắt lời ta:
“Nàng đừng nguyền rủa chính mình… cũng không cần xin lỗi.”
Nói xong, hắn thở ra một hơi nặng nề rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
New 2