Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta chờ một lúc lâu nhưng chẳng nghe thấy Tạ Chấp Niên nói thêm gì. Lòng ta dần dần trĩu nặng.
Chàng không tin ta.
Cũng đúng thôi, ta đã làm sai nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể mong chàng dễ dàng bỏ qua?
Nhưng ta sẽ tiếp tục nói, tiếp tục làm cho đến khi chàng nghe thấy và nhìn thấy ta.
Ta đang định mở lời giải thích thêm thì Tạ Chấp Niên bỗng quay đầu nhìn ta.
Khuôn mặt chàng tái nhợt đến mức không còn chút máu nhưng khóe mắt lại ửng đỏ.
“Những điều nàng vừa nói… ý là muốn hòa ly với ta sao?”
Ta ngây người.
“Không phải, ta không…”
“Nếu nàng muốn hòa ly thì ta sẽ đồng ý. Chuyện bên Hoàng thượng ta sẽ nghĩ cách đối phó, nàng không cần để tâm đến ta.”
Ta không nhịn nổi nữa.
“Tạ Chấp Niên! Đừng để ta nghe thấy hai chữ hòa ly thêm lần nào nữa.”
Ta áp sát lại gần chàng, ác ý siết chặt cằm chàng:
“Muốn thoát khỏi ta? Đừng hòng!”
“Nghe rõ chưa? Rõ rồi thì gật đầu đi.”
Tạ Chấp Niên sững sờ hồi lâu, cuối cùng mới khẽ gật đầu.
“Ta biết rồi.”
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức xe ngựa chao đảo dữ dội.
Ta nghiêng người ngã thẳng vào lòng Tạ Chấp Niên.
9
Sau lưng ta, Tạ Chấp Niên hoàn toàn cứng đờ người.
Tay chàng lơ lửng giữa không trung mà chẳng biết nên đặt ở đâu, ngay cả hô hấp cũng dường như ngừng lại.
Ta định ngồi dậy, nhưng vừa nhắm mắt đã lại ngả người về vị trí cũ.
Nếu chàng không tin lời nói thì ta sẽ dùng hành động để chứng minh.
Ta nhắm mắt, trơ trẽn nói:
“Đầu ta choáng quá, cho ta dựa một lát.”
Chết thật.
Ta từ năm tuổi đã theo phụ thân luyện võ, chưa từng có đối thủ trong đám trẻ ở kinh thành.
Đây là lần đầu tiên ta giả vờ yếu đuối, đúng là khổ sở.
Phía sau lưng, vang lên tiếng nói trầm thấp của Tạ Chấp Niên:
“Được.”
Chỉ một câu nói, nhưng âm thanh ấy như rung động cả không khí làm ta bất giác đỏ mặt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bàn tay lơ lửng của Tạ Chấp Niên cuối cùng mới cẩn thận đặt lên eo ta.
Chàng nhẹ nhàng ôm lấy như đang bảo vệ một món bảo vật dễ vỡ, che chắn ta khỏi những chấn động của xe ngựa.
Nhưng chính vì sự cẩn trọng ấy mà cảm giác càng thêm rõ ràng.
Nơi chàng chạm vào như bùng cháy, ngọn lửa ấy lan đến tai khiến cả người ta nóng bừng.
Cố chịu đựng thêm một lúc, cuối cùng ta cũng đỏ mặt tía tai, lảo đảo đứng dậy.
“Ta… ta ra ngoài hít thở không khí.”
Nhìn vẻ mặt thoáng sửng sốt của Tạ Chấp Niên, ta thấy ánh mắt chàng vụt qua chút đau đớn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Chàng nói:
“Xin lỗi.”
“Sao cơ?” Ta ngơ ngác hỏi.
“Ta không nên tự tiện chạm vào nàng. Thật xin lỗi.”
10
Ký ức bỗng tràn về như cơn sóng.
Ngày mới thành thân, ta buồn bực trong lòng nên uống say khướt mới về nhà.
Tạ Chấp Niên muốn dìu ta về phòng nhưng bị ta hất tay ra.
Khi đó, vì ta oán giận quyết định của Hoàng thượng nên đã trút hết cơn tức lên đầu Tạ Chấp Niên.
Ta phát cuồng vì men rượu rồi tức tối hét lên với chàng, mắng chàng tại sao lại xen vào cuộc đời ta, tại sao lại tước đoạt tự do của ta.
Chúng ta thành thân theo thánh chỉ, rõ ràng chàng không nợ ta điều gì.
Nhưng chàng vẫn không nói một lời, chỉ im lặng đứng dưới bóng đêm cô tịch, gánh chịu tất cả những oán hận lẽ ra không thuộc về chàng.
Đến khi ta khóc mệt, gào mệt, giọng khàn đặc thì chỉ để lại một câu trước khi bỏ đi.
Ta nói:
“Tạ Chấp Niên, ngươi không biết tự lượng sức mình sao? Ta thật sự rất ghét ngươi.”
“Ta xin ngươi, tránh xa ta ra được không?”
Khi ấy, giọng chàng run rẩy, khẽ khàng nói:
“Được.”
Giờ phút này, những lời ngu ngốc, tàn nhẫn ấy trở thành mũi gai độc đâm sâu vào máu thịt ta.
Đau đớn đến khắc cốt ghi tâm.
Ta không thốt nên lời, chỉ biết đứng đó mà khóc không ngừng.
Tạ Chấp Niên luống cuống.
Chàng không dám chạm vào ta nên chỉ có thể nhíu mày đầy lo lắng:
“Nàng khó chịu chỗ nào sao? Dừng xe, đến y quán …”
“Không cần y quán.”
Ta khẽ nói, tay đã vòng ra sau cổ chàng từ lúc nào.
Trong giọng nói còn vương nước mắt:
“Tạ Chấp Niên, hôn ta.”
“Được không?”
Chẳng đợi chàng kịp phản ứng thì ta đã nghiêng người hôn xuống.
Nụ hôn không có chút ngọt ngào mà chỉ đượm vị cay đắng.
Ban đầu, Tạ Chấp Niên gần như chỉ thụ động chịu đựng.
Rất lâu sau, Chàng mới bắt đầu nghiêm túc đáp lại một cách vụng về.
Động tác của chàng dịu dàng đến mức gần như thành kính.
Khoảng cách giữa chúng ta chỉ còn lại là hơi thở đan xen quấn quýt.
Ta khẽ thở dốc, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm đầy khao khát của chàng.
Chậm rãi nói từng chữ:
“Tạ Chấp Niên, ta muốn chàng.”
11
Lúc Tạ Chấp Niên đỏ ửng tai, vội vã rời đi thì ta mới nhận ra …
Xe ngựa đã dừng trước cửa từ lâu.
Đám nha hoàn, tôi tớ trong Phí phủ đứng từ xa vẫn giả vờ không biết chuyện gì, nhưng khóe môi từng người đều cong lên đến tận trời.
Chỉ sợ không đến hai ngày nữa, chuyện Tạ Chấp Niên mặc xiêm y không chỉnh tề, cùng ta từ một chiếc xe ngựa bước xuống sẽ lan đến tận Mạc Bắc.
Lúc truyền đến tai đại ca, ai mà biết được sẽ bị thêu dệt thành dạng gì.
Nhưng hôm nay tâm trạng ta tốt nên miễn cưỡng tha cho bọn họ.
Ta đắc ý bước thẳng vào thư phòng, nhưng cảm xúc đang cao hứng dần dần nguội lạnh.
Kiếp trước, Tạ Chấp Niên chết một cách mờ ám, đại ca lại sống chết chưa rõ nơi biên cương.
Từ khi đại ca gặp phục kích thì mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát.
Từng sự kiện lớn nhỏ đè lên như sóng trào bão dậy, chẳng để ta có chút thời gian nào để phản ứng.
Kẻ đứng sau màn kịch này chỉ sợ đã âm mưu sắp đặt mọi thứ từ nhiều năm trước.
Theo những gì ta biết, Lý Phúc Mãn không cha không mẹ, từ sáu bảy tuổi đã theo hầu Hoàng đế, chịu ân tri ngộ nên một lòng trung thành.
Về lý mà nói, hắn là người khó có khả năng phản bội Hoàng đế nhất, cũng là kẻ Hoàng đế yên tâm sử dụng nhất.
Trừ khi, hắn bị người khác nắm trong tay một bí mật liên quan đến sống chết.
Ngày ấy, Lý Phúc Mãn dẫn người đến tra xét Phí phủ mà không mang theo thánh chỉ rốt cuộc là phụng lệnh ai?
Nhà họ Phí đắc tội với rất nhiều người, không dễ điều tra.
Nhưng nếu nói ai có thể giấu mình kỹ lưỡng, đủ năng lực để lôi kéo Lý Phúc Mãn, thậm chí vươn tay đến tận Mạc Bắc để hại đại ca thì trong đầu ta chỉ nghĩ đến một người …
Mạnh Hàn Chu.
Đồng thời ngay lúc này, nhiều ký ức bị ta lãng quên đột nhiên ùa về.
Ta chợt hiểu ra, mỗi lần quan hệ giữa ta và Tạ Chấp Niên trở nên tồi tệ thì phía sau đều có bàn tay của Mạnh Hàn Chu can thiệp.
Lúc đầu, ta thực sự không ghét Tạ Chấp Niên đến thế.
New 2