Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cho đến khi mọi hành động của ta đều không sót chi tiết nào mà đến lan tai Hoàng đế.
Trong tiếng ca múa tại yến tiệc trong cung, ta nghe Hoàng đế vừa ban ân vừa răn đe mà chỉ cảm thấy khó thở.
Tiệc tan, Tạ Chấp Niên đứng một mình chờ ở cửa cung để đưa ta về nhà.
Giọng nói mang ý mỉa mai của Mạnh Hàn Chu vang lên bên cạnh:
“Tạ Đốc sát quả là tận tụy. Chuyện này cũng phải báo cáo với phụ hoàng nữa sao?”
Ta không nghe Tạ Chấp Niên giải thích dù chỉ một lời mà liền quay người theo Mạnh Hàn Chu đến Lê viên xem kịch.
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt Tạ Chấp Niên trắng bệch không còn chút máuvẫn in sâu trong ký ức ta qua năm tháng, cho đến giờ vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Ánh nến cháy lách tách rồi bất chợt vụt tắt.
Trong bóng tối, ta ôm mặt, khom người xuống.
Nước mắt không ngừng rơi xuống qua kẽ tay.
Ta thực sự.
Thực sự là một kẻ ngốc nghếch không thể cứu nổi.
12
Khi ta bước vào phòng với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, Tạ Chấp Niên đã tháo mũ quan, mái tóc đen dài xõa trên vai, chàng chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng ngà.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, chàng như một vị thần linh tách biệt với phàm trần, thanh lãnh đến mức khiến lòng ta quặn thắt.
Chàng hơi ngạc nhiên, chống bàn đứng dậy và giấu vội tờ thư trong tay.
“Đã muộn rồi, Nhị tiểu thư Phí gia còn chuyện gì sao?”
Nói xong, chàng bước gần hai bước rồi cau mày.
“Sao mắt nàng lại sưng như thế?”
Ta nhìn đôi mắt đã sưng như quả hạch đào của mình, mạnh miệng đáp:
“Chúng ta vừa mới thành thân sao có thể phân phòng ngủ? Truyền ra ngoài để người ta cười cho à!”
“Trước đây nàng từng nói, không cho ta bước chân vào phòng của nàng nửa bước.”
Tạ Chấp Niên dường như bất đắc dĩ, chàng nghiêng đầu cười nhạt một tiếng.
Ta ngẩn ngơ nhìn chàng, một lúc sau mới lúng túng chống chế:
“Chuyện trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.”
“Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu… không đúng. Ý ta là, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.”
Tạ Chấp Niên đã quay lưng đi, chàng chẳng bận tâm đến những lời nói lảm nhảm của ta.
“Mắt nàng cần chườm nóng một chút, không thì ngày mai sẽ khó chịu.”
Thật khó chịu.
Ta cắn môi, cảm thấy như thể Tạ Chấp Niên đang bỏ bùa ta.
Từ khi trọng sinh đến giờ, mỗi câu nói của chàng đều như gõ thẳng vào lòng ta, chua xót đến tận tâm can.
Tạ Chấp Niên ra ngoài dặn người chuẩn bị nước nóng.
Ta vô đạo đức lục lọi lấy tờ thư chàng giấu đi.
Quả nhiên, lại là một bức “Thư Gửi Thê Tử.”
“Hôm nay Tuế Tuế gọi ta là phu quân tại yến tiệc, đây là lần đầu tiên nàng gọi ta như thế. Nàng hình như không còn ghét ta nhiều như trước.”
“Nàng còn hôn ta, nói rằng muốn ta, ta…”
Mực bút nặng nề dừng lại ở đây.
Ta như thể có thể nhìn thấy Tạ Chấp Niên đỏ mặt, cúi mình trước bàn, cẩn thận mà viết từng nét:
“Ta rất vui.”
Đúng là đồ ngốc.
Rõ ràng cùng chung sống dưới một mái nhà mà ngày ngày viết những lá thư không bao giờ gửi đi.
Giấu kín tình cảm sâu đậm đến mức ấy.
Ngốc nghếch đến tột cùng.
13
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Ta vội vàng cất lại thư về chỗ cũ rồi ngồi xuống giường.
Tạ Chấp Niên cầm khăn ấm bước vào, nhẹ nhàng chườm nó lên mắt ta.
Khoảng cách quá gần.
Ta không tự chủ được mà nhớ đến nụ hôn trước đó, ánh mắt không kiềm được mà rơi xuống đôi môi chàng.
Môi chàng hơi mỏng, có chút lạnh nhưng rất mềm mại.
Thật sự.
Rất dễ hôn.
Ta âm thầm véo mình một cái.
Phí Cẩm Tuế, ngươi đừng giống lưu manh thế nữa!
Tạ Chấp Niên bỗng thở dài:
“Nhị tiểu thư đừng làm khổ thân mình.”
“Sao giờ lại gọi xa cách thế?”
Ta mơ hồ trả lời rồi khi nhận ra vẻ mặt khẽ cứng lại của hắn, ta mới ý thức được điều mình vừa nói.
Hỏng rồi.
Ta bị những bức thư của Tạ Chấp Niên làm cho mê mẩn, bị một tiếng “Tuế Tuế” trong thư cuốn đến quên mất bản thân.
Nhưng Tạ Chấp Niên trước giờ vẫn gọi ta là “Nhị tiểu thư Phí gia,” chỉ có Mạnh Hàn Chu mới gọi ta là “Cẩm Tuế.”
Chàng chắc chắn đã hiểu lầm.
Thấy chàng định đứng dậy, ta cuống quýt giữ lấy ống tay áo của chàng, liều mình ngẩng đầu lên hôn một cái.
“Ý ta là, chúng ta đã thành thân lâu rồi.”
“Chàng cũng nên đổi cách gọi đi, gọi ta là Tuế Tuế đi.”
“Chàng gọi ta Tuế Tuế được không?”
Chàng tái mặt, nụ cười cay đắng thoáng qua.
“Tuế Tuế, đây lại là cách mới để nàng giày vò ta sao?”
Xong rồi.
Lần này không dỗ được rồi.
Ta cắn môi, trong lòng khẽ thở dài.
Được thôi!
Ta chính là nữ lưu manh!
14
Ta ép Tạ Chấp Niên nằm xuống giường, chàng nhíu mày, hàng mi dài khẽ rung.
Bàn tay chàng vô thức giơ lên bảo vệ sau đầu ta.
“Phí Cẩm Tuế, nàng đừng hối hận.”
Ta hôn chàng một cách đầy hung hãn.
“Không hối hận.”
“Tạ Chấp Niên, ta vĩnh viễn không hối hận.”
“…”
Từ đây, vạn vật trên đời như đảo lộn trong dòng thác lũ cuộn trào.
Mọi thứ phai màu và tan thành bụi vụn.
Nhưng chúng lại được chàng từng chút, từng chút một ghép lại.
Bên tai ta vang lên tiếng gọi “Tuế Tuế” dồn dập, nóng bỏng như tiếng sấm giữa trời.
Ta bị cuốn theo dòng chảy, rồi lại từng lần, từng lần trở về bờ trong tiếng thì thầm của chàng.
Chàng nói:
“Tuế Tuế, bây giờ nàng có hối hận cũng vô dụng.”
“Ta sẽ không buông nàng ra nữa.”
“Nàng toi đời rồi.”
Ta ngước mặt lên giữa những khoảnh khắc ngắt quãng, ánh mắt lướt qua từng đường nét tinh tế trên gương mặt Tạ Chấp Niên.
Những đường nét ấy giờ đây được tô điểm bởi dục vọng, trở nên mê hoặc đến chết người.
Vì thế, một lần nữa ta lại bị vẻ đẹp ấy làm cho hồn xiêu phách lạc.
Chàng nói gì, ta đều không suy nghĩ mà đồng ý.
“Được.”
“Ta tiêu rồi.”
“Đừng bao giờ bỏ qua ta.”
Đến cuối cùng, trong cơn mơ hồ ta vẫn không ngừng nói:
“Tạ Chấp Niên, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chàng phải nói với ta.”
“Đừng giấu giếm, cũng đừng một mình đối mặt với mọi thứ.”
Đôi mắt sâu thẳm ấy của chàng khi nhìn ta lại thật yên tĩnh.
“Nếu ta nói, nàng sẽ tin sao?”
Dù sắp chìm vào giấc ngủ, ta vẫn cố mở mắt, kiên định đáp:
“Nếu chàng nói, ta sẽ tin.”
New 2