Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mấy thứ này sao các không tự ăn, lại đưa con gái tôi ăn, các có đồ ? Nói cả nhà các không cố tôi cũng không tin!”
Phương Tri Hành ông ấy chất vấn nỗi gần bật khóc.
khi tôi gặng hỏi nhiều lần, anh ta mới chịu nói ra sự thật.
Hóa ra nhân bánh bao tươi tôi ăn trưa nay, lại là món chiên đã biến chất chúng tôi đã vứt hôm !
khi chúng tôi ăn xong bữa trưa rời , bố mẹ anh ta tiếc không nỡ vứt những con đang nằm trong thùng rác, vậy là họ đã nhặt chúng ra.
Họ loại bỏ những phần không đen, bóc vỏ , rồi băm nát phần thịt lại.
mang nhà bà ngoại Phương Tri Hành, thêm số nguyên liệu khác, rồi gói thành món bánh bao nhân tươi tôi đã ăn trưa nay.
là lý do tại sao tôi lại mửa tiêu chảy vì ngộ độc thực phẩm, hôn mê do nhiễm virus vi khuẩn dạ dày.
Nghe những lời này, tôi lập tức không kiềm chế được cơn buồn mình.
Tôi, Trình Gia An, vậy có ngày lại ăn phải thứ đã vứt thùng rác!
Nghĩ vậy, tôi đột nhiên ôm lấy cái bô dưới giường thốc tháo.
Phương Tri Hành sợ hãi tột độ:
“Anh thật sự không biết! Mẹ anh chắc chắn cũng không cố ! An An, em không sao chứ!”
Tôi gần hết cả mật xanh mật vàng, nằm sấp trên giường nén cơn buồn nói:
“Mẹ anh không cố ? Bà ta không biết được lấy từ ra sao? Không phải bà ta bảo anh đặc biệt mang tôi ăn sao?”
“Nếu anh không biết tại sao anh không ăn, nhà anh tại sao không ăn? Phương Tri Hành, muốn tôi c.h.ế.t nói thẳng ! Dùng cái thủ đoạn hèn hạ vậy để khác ghê tởm, các quá đáng rồi!”
Phương Tri Hành không biết nói , dưới sự đẩy ra bố mẹ tôi, anh ta nhốt ngoài cửa.
Đương nhiên, này cũng trực tiếp khiến tôi từ về không bao giờ ăn bánh bao nhân tam tươi nữa.
10
ngày thứ năm tôi nằm viện, mẹ Phương Tri Hành xách sữa thăm tôi.
Vừa cửa, bà ta đã mắt đẫm lệ lao :
“Dì đều đã nghe rồi, xin cháu Tiểu An, là chúng ta có với cháu! cần cháu đừng giận, cháu muốn cũng được!”
“Dì không cố , là cảm những phần tốt chắc cũng có thể ăn được, xin , thật sự xin cháu!”
Bà ta ở khóc lóc thảm thiết xin tôi, mẹ tôi nhìn cảm tức giận, tìm cớ rồi rời .
mẹ tôi đã ra ngoài, không lâu , cáo già cũng lộ đuôi.
Tôi đang dựa giường nói với các đồng nghiệp mua nhà theo nhóm mẹ Phương Tri Hành xích lại gần, nhét tay tôi chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi ngớ .
Cái này là ?
tôi khó hiểu, bà ta cười ngượng ngùng:
“Thật ra lần trước cháu nhà dì ăn cơm, dì đã muốn nói rồi, nhưng lúc không tiện, với lại cũng hơi ngại. Bây giờ có hai chúng ta, dì coi cháu con dâu, nên dì nói thẳng luôn.”
“Trong này có ba vạn tệ, coi tiền sính lễ chúng tôi. Cháu xem có thể thêm tên Phương Tri Hành không, dù sao hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, tuổi cũng không nhỏ nữa…”
Tôi trực tiếp cắt ngang lời bà ta:
“Xin dì ạ, căn nhà này là nhà cháu mua, việc có thêm tên hay thêm tên ai ít nhất cháu cũng phải bàn bạc với bố mẹ cháu chứ? Dì cứ cầm tiền về ạ, đừng để mất rồi lại đổ cháu. Hơn nữa, nói thẳng ra, vì lần này, cháu muốn xem xét lại mối quan hệ giữa cháu Phương Tri Hành.”
Mặt mẹ anh ta biến sắc:
“Cháu nói vậy là , cháu không muốn kết hôn với con trai tôi nữa à? Vậy cháu là phụ nữ mua nhà , lại mua căn to vậy nữa!”
Tôi có chút tức giận:
“Dì ơi, cháu hy vọng dì biết, cháu bây giờ là bạn gái con trai dì, nói thẳng ra, chúng cháu có thể chia tay bất cứ lúc nào, cháu có bán mình nhà dì ? Hơn nữa bố mẹ cháu bỏ tiền ra, cháu bàn bạc chút không phải là điều nên sao? Khụ khụ khụ…”
Tôi ho dữ dội, dọa mẹ anh ta lập tức nhượng bộ:
“Dì biết rồi, biết rồi, tức là vẫn khả năng bàn bạc đúng không? Cháu đừng giận, dì về trước, về trước nhé, chúng ta có cứ nhắn tin WeChat nói , được không?”
Tôi không đáp lời.
Đúng lúc mẹ tôi cũng xách ấm nước về, mẹ Phương Tri Hành chào tiếng rồi vội vã rời .
Mẹ tôi khó hiểu nhìn bóng dáng vật vã bà ta:
“Bà ta sao thế? Hai đứa nói với nhau?”
Tôi hừ lạnh tiếng:
“Bà ta định chơi chiêu với con, bà ta muốn dùng ba vạn tệ tiền sính lễ con, muốn con thêm tên con trai bà ta sổ đỏ.”
Mẹ tôi khạc nhổ tiếng:
“Thế cũng là giáo viên đấy! Thật là ô danh cái nghề này! Mẹ chưa bao giờ ai trơ trẽn mức này!”
Tôi gật đầu:
“Con cũng chưa . Bà ta đánh trống bỏ dùi rồi, bởi vì con không từ chối bà ta, sẽ chia tay với cái thằng con trai số nhọ bà ta.”
Mẹ tôi cười khẩy:
“Nên vậy từ lâu rồi mới đúng chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn mẹ tôi, phản công:
“Ban đầu chẳng phải bố mẹ cũng ủng hộ chúng con ở bên nhau sao? Nếu con biết mẹ anh ta là vậy, con đã chia tay sớm rồi, con có có xu hướng ngược đãi!”
khi xuất viện, tôi không hề liên lạc với Phương Tri Hành gia đình anh ta.
Tôi không muốn mọi quá khó xử, nên muốn dùng hành động lạnh nhạt này để chiến tranh lạnh với anh ta, nói họ biết, chúng tôi đã hết rồi.
Cũng hy vọng hai ông bà giáo viên già có thể hiểu chút, đừng quấn lấy tôi nữa.