Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05.
Dì bị đánh đến ngẩn người, hoàn hồn lại định mắng tiếp thì em đã sớm thu dọn rồi ra khỏi nhà.
Con bé thấy tôi đứng cửa, hoảng hốt một chút.
“Chị đến rồi à, em đi trước đây.”
Tôi nhìn nó bỏ đi như trốn, trong nhà dì vẫn đang mắng như thể gặp kiếp nạn.
Thấy tôi, dì như nhìn thấy cứu tinh: “ à, cuối cùng con cũng đến rồi!” Dì khóc lóc kể khổ với tôi về việc em đối xử với dì nào, trong lòng tôi lại có chút thương cảm nào.
Sau khi dọn cơm cho dì ăn xong thì dì bảo muốn ra ngoài đi dạo.
“Ngày nào cũng nhà buồn chec được, dẫn dì ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Kiếp trước dì cũng đưa ra yêu cầu . dì sống nhà cũ không có thang máy, muốn lầu đi cầu thang nên tôi không đồng ý.
Dì liền nhà la hét om sòm, không để cho ai yên.
Cuối cùng vẫn là tôi cõng dì cả người lẫn ghế từng chút một. Kết quả thì sao?
đi dạo được vòng đã chê quảng trường trong quá ồn ào vì bà tập múa, rồi cứ đòi về.
Rõ ràng là dì thấy tôi đủ mệt, nhất quyết giày vò tôi thêm.
Lần , tôi vui vẻ đồng ý với yêu cầu dì.
Gọi dịch vụ tận nhà, nhờ người ta khiêng dì lầu.
“Lãng phí gì, con bế dì là được rồi mà? Dì có nặng đâu.”
, dì không nặng , đây là tầng 12 đấy.
“Con mỗi tháng kiếm được có bao nhiêu đâu, tiêu bậy bạ như , lại định sinh con nữa…”
Tôi giọng điệu mỉa mai dì, cố kìm nén cơn giận trong lòng: “Không sao, dù gì cũng là dì chuyển cho con mà!”
Tôi cười tươi dì thì lập tức không ngồi yên được nữa.
“ đó là để con cải thiện bữa ăn cho dì, ai cho con đi gọi dịch vụ tận nhà hả?!”
Tôi không gì, dì lại lải nhải không ngừng khiến người trong cứ ngoái nhìn về phía chúng tôi.
Vì xót đã tiêu, dì cũng không đòi về nhà nữa.
Dù gì mà về ngay thì coi như bỏ phí.
Tôi cố ý đẩy dì tới gần chỗ bà đang tập múa quảng trường. Các bà uốn éo vui vẻ , người dẫn chính là kẻ đối không đội trời chung với dì – dì Trương.
Hai người trước kia suốt ngày tranh nhau người dẫn đội múa, giờ dì tôi đến đứng không nổi, gì đến múa.
“Ô kìa, là chị Cao sao? Không nghỉ ngơi cho tốt trên lầu, đây gì đấy?”
Dì tôi trừng mắt lườm bà ta, không gì.
Điện thoại tôi vang , thấy các bà đang mở nhạc bằng loa lớn nên tôi đi sang bên cạnh điện.
Thì ra là sếp thấy tôi có năng lực, muốn đề bạt tôi chức. Tôi cười vui vẻ đồng ý, thì bên cạnh bỗng vang tiếng chửi rủa ầm ĩ.
Tôi quay lại nhìn, thấy dì tôi đang ngồi trên xe lăn vậy mà lại túm tóc dì Trương. Miệng thì chửi không ngớt, nào là “con đ* già”, “tao cho mày mặt mũi mà không biết điều”.
Dì Trương cũng không vừa, giọng the thé: “Con đàn bà điên! Bảo sao con gái ruột cũng bỏ đi, tao thấy mày sớm chec sớm thai sớm, sống để hành con cháu thôi!”
Tôi vội vàng tới can hai người ra, không ngờ dì tôi tức đến mắt lờ đờ, giây tiếp theo thì… tiểu ra quần.
ông cụ xung quanh ngửi thấy mùi liền hỏi: “Sao có mùi khai ?”
Dì Trương sờ cái bị giật đau rát, nhìn dì tôi mà phá cười.
“Trời ạ, Cao Xuân Phương mà cũng tè ra quần à!”
Tôi cũng nhìn dì, dưới xe lăn rõ ràng có nước tiểu đang nhỏ giọt .
06.
Việc bị tiểu tiện mất kiểm soát giữa đám đông là một cú sốc không nhỏ với dì – người luôn sĩ diện nhất.
Sau đó, dì chủ động yêu cầu mặc bỉm người lớn và không chịu lầu nữa.
“Con mụ đ* kia cái miệng rộng , không chừng cả đều biết rồi.”
Mắt dì đỏ hoe, cũng không ngờ bản thân lại mất mặt đến tuổi xế chiều.
Tôi cũng biết an ủi nào. Dù sao hôm đó ông bà già quảng trường cũng đông . Không cần dì Trương truyền miệng thì chắc cả cũng đã rõ chuyện rồi.
Khi đến lượt em tôi chăm sóc dì, nó chuyện xong, cười đến không khép được miệng.
“Chị xem, bả chi mà tự rước nhục thân như vậy chứ?”
Tôi đưa tay ra hiệu “suỵt” với nó.
Bởi vì dì có một tật xấu: thích lén, mà thù dai nữa.
Kiếp trước, chồng tôi lỡ lời than thở vài câu với tôi. rằng tôi như đang phục vụ một bà tổ tông, khiến cho bản thân mệt mỏi rã rời.
Dì được, liền lén bỏ chiếc tất mình cốc nước anh ấy đang uống. Thậm chí nhổ bãi nước bọt đó.
Chồng tôi giận đến mức sau không bao giờ chịu đến giúp tôi chăm sóc dì nữa.
“Vợ ơi, anh xót em qua lại giữa công ty với nhà dì em nên mới nghĩ giúp em trông dì một tay. sao dì em lại có thể chứ!”
đó, tôi vẫn có nhiều oán hận với dì như bây giờ đành dỗ dành chồng là sau đừng đến nữa. chính điều đó lại càng khiến tính khí dì càng tệ hơn.
“Kệ bả đi, thì , giờ bả cũng là một phế nhân, có đánh được em đâu!” – em rõ ràng hề sợ dì sẽ ra chuyện gì điên rồ.
“Dù sao trước bả cũng lập di chúc rồi, chăm sóc thêm vài năm nữa là sẽ tay thôi.”
Tôi không phản bác gì, lặng lẽ đưa chìa khóa cho em . rời đi, tôi nhìn qua khung sắt cửa chống trộm, hình như thấy dì đang ngồi cửa phòng, dì ngồi trên xe lăn, ánh mắt đầy ai oán nhìn theo chúng tôi.
Nhìn thần sắc dì ấy, tôi cứ có cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Vừa đến văn phòng, túi xách tôi rung . Sau đó vang tiếng nhạc chuông “Chúc bạn may mắn”
Ủa? Tôi đâu cài nhạc chuông đó? rồi tôi lập tức phản ứng chắc là điện thoại dì tôi.
Hôm qua đưa dì đi dạo, tôi tiện tay nhét điện thoại dì túi xách mình. Tôi kịp bắt máy thì bên kia đã cúp. Nhìn cuộc gọi nhỡ, tôi thấy hiện hai chữ “Con gái”.
lẽ… dì vẫn lén liên lạc với chị tôi sao?
Vậy mà từng thấy dì nhắc đến.