Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Khi tôi giải thích nhiệm rằng mẹ Thẩm Nghiên Chu chỉ bị ngã gãy chân, chứ không phải liệt giường, cần người sóc không rời nửa bước.
nhiệm cũng cảm thấy cạn lời.
Thành tích học tập tôi tốt, thậm cao Thẩm Nghiên Chu trọn bốn mươi điểm.
Cộng thêm tôi từng việc ở máy quân sự ba năm, nhân viên ưu tú máy.
Không chỉ nắm vững số kiến thức mật, thành tích môn Toán học khá nổi bật.
Trong mắt lãnh đạo , năng lực tôi chắc chắn vượt trội hẳn so Thẩm Nghiên Chu, người hoàn toàn dựa vào điểm số để đỗ đại học.
Lúc này, mọi người đều phụ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời.
nhiều học và nghiên cứu viên .
Thậm không ít phụ gần như cống hiến cuộc đời mình sự nghiệp nghiên cứu học.
Thế nên nhiệm không hề vì tôi rằng tôi nên từ tiền đồ bản thân, để thành toàn người đàn ông vốn dĩ không bằng tôi.
Khi nhiệm hỏi về vết tát trên mặt tôi, đương nhiên tôi cũng không hề giấu giếm, kể lại mình bị Thẩm Nghiên Chu đánh thầy ấy nghe.
「Đồng Lâm, cứ yên tâm ở lại, học hành thật tốt.」
「Tổ quốc cần những nhân tài như !」
「Những khác, không cần lo lắng, cứ yên tâm quay về !」
Có được lời thầy giáo , lòng tôi cuối cùng cũng yên tâm.
Quả không hổ danh đại học hàng đầu nước, thầy giáo không hề vì giới tính tôi tin lời Thẩm Nghiên Chu, rằng tôi nên học về sóc người già.
Tôi cảm kích cảm ơn thầy rồi mới quay về lớp học.
Cũng không biết sau đó lãnh đạo xử lý này ra sao, tóm lại, sau khi Thẩm Nghiên Chu bị gọi lần, anh ta quay về không bao giờ nhắc lại muốn tôi học về sóc mẹ anh ta nữa.
tôi, cũng toàn tâm toàn ý vùi mình vào biển học.
Phải nửa tháng sau, Thẩm Nghiên Chu mới chặn tôi lại lần nữa.
「Lâm Nhụy, em định loạn bao giờ?」
「Bấy lâu nay rồi, em chưa từng hỏi anh ăn có ngon không, mặc có ấm không, ngay quần áo cũng chẳng giặt, rốt cuộc em muốn cái gì?」
Tôi ngẩng đầu.
Nhìn Thẩm Nghiên Chu hồi lâu, tôi mới sực nhớ ra anh ta cũng .
Tôi dụi đôi mắt mỏi nhừ.
「Đầu tiên, tôi không hề loạn.」
「Thứ hai, anh ăn có ngon không, mặc có ấm không, thậm có tự giặt được quần áo hay không, những đó đều chẳng liên quan gì tôi .」
「Tôi anh rồi, chúng ta ly hôn, nếu anh suy nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể thủ tục ngay lập tức.」
「Nếu không, vậy thì xin anh ơn tránh xa tôi ra chút.」
Tôi nhiều sách chưa đọc, căn bản không có thời gian để dây dưa Thẩm Nghiên Chu ở đây về mấy lông gà vỏ tỏi này.
「Lâm Nhụy? Em thật à? Em thật sự muốn ly hôn anh ư?」
Thẩm Nghiên Chu dường như khó tin.
「Tôi tưởng hôm đó tôi rõ rồi chứ.」
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Thẩm Nghiên Chu không thể tin nổi,「Chỉ vì anh bảo em về sóc mẹ anh ư? em đòi ly hôn anh?」
「Thậm khai giảng nửa tháng rồi, em cũng giận dỗi không thèm để ý anh?」
「Em quá lên thế à?」
Tôi chưa kịp , thì có người từ xa gọi vọng lại:「Bạn Thẩm?」
Tôi ngước mắt nhìn theo, thì thấy người phụ mặc chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa trước ngực.
ta tới trước mặt chúng tôi, dừng lại bên cạnh Thẩm Nghiên Chu:「Bạn Thẩm? Đây chị dâu hả?」
xong lại nhìn về phía tôi, trong mắt đầy vẻ khuyên giải:「Chị dâu, nghe chị mẹ chồng lại nhất quyết đây học, rồi vì Bạn Thẩm khuyên nhủ vài câu giận dỗi tận bây giờ?」
「Không phải tôi nhiều đâu nhé, nhưng vợ người ta rồi, vẫn nên hiếu thuận, nếu không người đàn ông tốt như Bạn Thẩm cũng sẽ nguội lòng đấy.」