Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8.

Cố Hoa vẫn quay lại vào sau.

Anh mang giỏ trái cây bó hoa ly trắng… loài hoa mà gái hay thích.

Nhưng trong trí nhớ của tôi, anh chưa từng là người để tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt kiểu đó, càng không phải tuýp đàn ông mua hoa dỗ dành phụ nữ.

Quả nhiên, lúc anh đưa hoa cho tôi, một nói trong trẻo vang lên từ phòng: “Em thích không, sư muội? chọn kỹ lắm đấy.”

Dư Hân bước vào, đứng cạnh Cố Hoa, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng.

Tôi không sao cười nổi.

Sau mấy giây im lặng, Cố Hoa mở lời: “Tối qua bệnh viện có tiệc, anh uống hơi nhiều, sáng không lái xe được, Dư Hân tiện đường đưa anh qua.”

Không lái xe được, Dư Hân đưa anh tới.

Tức là… tối qua họ ở cùng nhau suốt?

Một cơn đau âm ỉ lan khắp ngực.

Tôi không biết gọi thứ xúc này là gì.

ràng tôi có lý do gì để buồn.

ràng tôi biết anh sắp kết hôn.

mà tôi vẫn không thể kìm , vẫn cứ tham luyến những điều tốt đẹp nhỏ bé anh dành cho tôi.

Tôi siết chặt mép chăn, gượng cười: “ ơn , em… em thích lắm.”

“Thích là được rồi, đừng khách sáo với .” Dư Hân bước tới nắm tay tôi, cười như dòng suối ngọt ngào.

“Hồi đại học chả biết em thích Cố Hoa, mà khổ nỗi cậu ấy chả phong tình gì, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền.”

“Lúc đó còn khuyên cậu ấy: Sư muội người ta đuổi cậu suốt như , không yêu thì cũng làm đi chứ. Không thì với cái tính bướng như trâu của cậu ta, cả kết WeChat cũng không chịu đồng ý, giống như lần…”

“Dư Hân!” Cố Hoa đột ngột cắt ngang, đầy cảnh cáo.

ấy như sực nhớ ra điều gì, che miệng cười: “Ơ c h ế t, lỡ lời rồi. vui quá nên nói hơi nhiều, sư muội không giận chứ?”

là… hóa ra là như

Tôi nhớ cái lần được Cố Hoa chấp kết WeChat.

Tôi ôm điện thoại khoe khắp phòng, sung sướng đến mất cả đêm.

Bởi vì Cố Hoa lạnh lùng, chưa từng chấp .

mà tôi lại là ngoại lệ.

Tôi từng tin rằng, với anh là điều đặc biệt.

Rằng anh chỉ khó gần, chỉ quá khó chinh phục thôi.

Tôi chưa bao ngờ rằng… anh đồng ý, chỉ vì Dư Hân nói một câu.

Gió từ sổ lùa vào, khiến tôi lạnh run.

hai người họ chuẩn bị rời đi, tôi nghẹn ngào gọi với : “Cố Hoa, ơn anh. Nhưng… từ anh đừng tới nữa.”

Anh dừng lại, khàn khàn: “Tại sao?”

Tôi nhìn thẳng vào anh, mỉm cười buồn bã: “Vì tôi định… tái hôn với Trần Vũ.”

Một cơn gió lùa vào, kéo bay tấm rèm , lạnh đến tận xương tủy.

Câu nói cuối của anh… vẫn còn vang vọng trong đầu tôi đến tận bây :

“Được. Chúc em hạnh phúc.”

9.

Có lẽ là số phận thích trêu đùa tôi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi rất hiếm được ưu ái.

Mẹ tôi hận ba tôi. Thỉnh thoảng nhìn thấy khuôn mặt tôi giống ông, bà liền nổi giận vô cớ.

Tôi sống khép , không hay chủ động, cũng hiếm có thật đuổi.

Nếu trong đời tôi từng có một hành động can đảm nhất, thì chắc chắn đó là việc đem yêu Cố Hoa.

Vì anh, tôi khoác lên bộ giáp sắt lạnh lùng, giấu đi trái tim mong manh.

Trong mắt người ngoài, tôi là gái dũng , kiên cường, đeo đuổi anh đến cùng.

Nhưng , bộ giáp ấy… hoàn toàn vỡ nát.

Từ ngày ra cữ đến lúc kết thúc 42 ngày hậu sản, tôi không gặp lại Cố Hoa.

đó, tôi một đến bệnh viện tái khám, ngồi xếp hàng ngoài hành lang.

Một sản phụ sắp sinh được đẩy xuống từ xe cấp cứu, hét ầm lên khiến cả hành lang hỗn loạn.

Trong dòng người tấp nập, tôi thoáng nhìn thấy dáng người cao lớn ấy… Cố Hoa.

Anh cũng nhìn thấy tôi.

Ánh mắt chỉ thoáng chạm nhau trong tích tắc.

Anh hơi cau mày, sau đó nhanh chóng đẩy sản phụ vào phòng sinh.

Một cơn hụt hẫng âm thầm len lỏi trong tôi.

Nhưng ngoài việc làm người dưng chạm mặt, giữa tôi anh… cũng còn cách nào tốt hơn.

Tôi đang miên man thì đến lượt gọi tên. Cầm bệnh án bước vào phòng khám, nhìn thấy bác sĩ là tôi đứng sững tại chỗ.

Là một nam bác sĩ còn rất trẻ.

Vì chỉ là khám thường nên tôi không đặt chuyên khoa. ngờ lại rơi trúng phòng có bác sĩ nam.

sinh thì đau đến mất hết lý trí, mấy bác sĩ nam tôi cũng không để tâm. Nhưng bây , nếu nói không ngại thì là nói dối.

Thế nhưng đến rồi, không vào khám thì lại thành ra làm quá.

Tôi cúi đầu cởi giày, chuẩn bị nằm lên giường, thì sau lưng vang lên một nói quen thuộc: “Tiểu Lý, giáo sư Trương gọi cậu, ca này để tôi.”

“Vâng, Cố chủ nhiệm.”

Kết quả là, Cố Hoa lại thành bác sĩ khám hậu sản cho tôi.

Sau một loạt kiểm tra có phần… khó nói, anh tháo găng tay ra rồi nhìn tôi: “Cơ sàn chậu còn yếu, nên làm phục hồi.”

“Vâng…” Tôi lí nhí đáp, mặt đỏ đến mức sắp chín nơi luôn rồi.

Anh liếc mắt nhìn tôi, mang ý cười: “Cũng không phải chưa từng thấy, thẹn thùng gì chứ?”

Tôi: “…”

Tôi không sao một người chuẩn bị kết hôn, lại có thể thản nhiên “khám bệnh” cho tôi, mặt dày trêu chọc như .

Tôi giận lẫy, trừng mắt: “Chuyện đêm đó… đừng nhắc nữa, được không?”

Anh cau mày, nhẹ nhắc: “Mạch Giai, em quên rồi à? Người đỡ đẻ cho em sinh cũng là tôi.”

…Ý anh là “tôi nhìn qua rồi”, là lúc đỡ sinh á?

Tôi muốn độn thổ đến nơi, gượng cười, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh.

“Em chưa tái hôn, đúng không?”

Tôi còn chưa kịp phủ thì anh tiến lại gần, bóng người cao lớn phủ xuống, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào tôi, ngữ khí thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy.

“Tôi cho người kiểm tra hồ sơ nhân sự của Trần Vũ. Nói chính xác thì… em chưa từng kết hôn, đúng không?”

Tim tôi đập như muốn nổ tung. Cả người như bị m.á.u dồn lên não.

Tôi không biết rốt cuộc Cố Hoa đang nghĩ gì.

Nhưng tôi biết … tôi không còn dũng khí để chạy đến trước mặt anh nữa.

Tôi bực tức đẩy anh ra: “Đúng! Tôi không có chồng cũ, cũng chưa từng kết hôn!”

“Nhưng điều đó liên quan gì đến anh?!”

“Bác sĩ Cố, lẽ anh nghĩ tôi phải mãi mãi yêu anh? Anh có Dư Hân rồi, tôi phải làm bánh xe dự phòng, đứng sau chờ anh suốt đời chắc?!”

Nghĩ đến những chuyện nực cười năm xưa, nước mắt tôi tuôn rơi không kiểm soát.

“Tôi biết tôi từng làm nhiều chuyện ngốc nghếch, anh cũng không thèm để ý tôi, thì để mọi thứ chấm dứt đi!”

“Tôi qua chỉ là một ngốc mãi đuổi anh, anh còn đến làm gì…”

Lời chưa dứt, môi tôi bị chặn lại bởi một làn hơi ấm áp.

Một bàn tay to lớn ôm lấy đầu tôi, che chắn ánh nhìn.

Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, cùng với nụ hôn dịu dàng đến lạ.

Không mãnh liệt, không gấp gáp, chỉ là vỗ về, trấn an, nhẹ nhàng xoay chuyển như muốn hỏi: “Bình tĩnh chưa?”

anh buông tôi ra, trán anh áp nhẹ lên trán tôi.

Tôi hoang mang quay mặt đi, không biết phải phản ứng thế nào.

Anh khẽ cười: “ có thể nói chuyện rồi chứ?”

10.

Bữa ăn đầu tiên “chính thức” giữa tôi Cố Hoa.

Lúc cháo tôm cua được bưng ra, anh vô thức gắp hết rau mùi ra, rồi đẩy bát đến trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên: “Anh biết tôi không ăn rau mùi à?”

Anh chỉ khẽ cười: “Biết.”

Anh không nói , tôi cũng không truy hỏi.

Tôi không biết anh muốn nói gì, vì giữa chúng tôi… có tương lai.

Nhưng rồi anh lại đột nhiên nói một câu khiến tôi sững người: “Tôi với Dư Hân, không phải đang yêu nhau.”

Tôi giật , tay run khiến miếng tôm rơi xuống cháo, b.ắ.n tung nước.

Anh thở dài rút khăn giấy lau bàn hộ tôi, còn tôi thì líu ríu: “Phải rồi… hai người chuẩn bị kết hôn, nên là vị hôn thê chứ không phải gái…”

Anh cau mày nhìn tôi: “ nói với em tôi sắp kết hôn?”

Tôi c.h.ế.t lặng: “Không phải à? họp lớp… mọi người nói…”

“Tôi Dư Hân là từ nhỏ. học đại học, có vài nữ sinh làm phiền tôi, ấy biết tôi ghét mấy chuyện đó nên tự đề nghị giả làm gái để chắn hộ tôi thôi.”

“Lúc đó tôi chỉ muốn tập trung học hành, nên mặc kệ.”

Tôi cúi đầu, vội vàng khuấy cháo, biết là đang trốn tránh hay run sợ.

Tôi ràng anh đang giải thích… nhưng tôi không dám hy vọng.

Tôi sợ lại lần nữa bị dội một gáo nước lạnh.

Sợ rằng chút ánh sáng lóe lên… sẽ hóa thành một vực thẳm sâu hơn.

Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay tôi.

Tôi ngẩng lên, ánh đèn hàng phản chiếu trong mắt anh ánh sáng dịu dàng chân thật.

Cố Hoa khẽ nói: “Cho nên, hiện tại tôi đang độc thân. Em chưa?”

11.

Tôi không .

Trên đường về , tôi vẫn cứ nghĩ mãi mà không nổi.

Tôi không tại sao Cố Hoa… người từng lạnh nhạt đến tột cùng với tôi… lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Chỉ vì chúng tôi với nhau một lần sao?

Hay vì sau đó, anh chưa từng gặp đuổi dai dẳng như tôi, nên bắt đầu tham luyến thứ tình dễ dàng này?

Nhưng tôi buộc phải thừa … trái tim tôi vẫn vì anh mà đập rộn ràng.

Dù biết , anh chưa từng thích tôi nhiều đến thế.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy lời khuyên của thân thật đúng đắn: Tôi nên dứt khoát mà “đi hái rau dại”.

Về đến , bảo mẫu hoảng hốt ôm Dương Dương ra đón tôi, chỉ vào cánh đối diện.

Chỗ đó dán một tờ giấy to đùng: [Tôi dương tính, đồ ăn để ngoài .]

Tôi nhìn đứa bé trong , bỗng thấy khó xử.

Người lớn dương tính còn đỡ, chứ một đứa bé sơ sinh mà nhiễm thì đúng là thảm họa.

“Sang tôi đi.”

Cố Hoa giơ tay bế lấy Dương Dương, ánh mắt nghiêm túc: “Thời điểm này, ưu tiên hàng đầu là an toàn cho trẻ.”

là vì lo cho , tôi đành dọn sang Cố Hoa ở tạm.

Tôi ngồi trên ghế sofa dỗ Dương Dương , lặng lẽ quan sát lãnh địa riêng của anh.

Tông xám lạnh chủ đạo, kệ rượu đặt vài chai vang đỏ, xung quanh là sách y học đủ loại.

Mơ mơ hồ hồ, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Một đôi tay ôm lấy tôi từ sau lưng, vòng qua đầu gối lưng, bế tôi lên bằng tư thế công chúa.

Tôi lờ mờ tỉnh lại, thấy đang nằm trên chiếc giường trong phòng chính của anh.

Dương Dương thì không thấy đâu.

Tôi hoảng hốt lao ra ngoài tìm.

Mở phòng khách, tôi thấy thằng bé đang ngon lành trên giường phòng dành cho khách.

Cố Hoa thấy tôi, lập tức ra hiệu “suỵt”.

…Đó chắc là đêm tôi ngon nhất từ sinh .

Không bị gọi dậy cho bú, cũng không bị tiếng khóc làm phiền.

Chỉ là sáng sau tỉnh dậy, tôi lờ mờ ra…

Có gì đó to to nằm ngay bên cạnh.

Tôi chớp mắt, quay đầu… đập thẳng vào đôi mắt phượng đang cười khẽ của Cố Hoa.

Tôi giật nảy người, bật dậy như cá chép hóa rồng: “Anh anh anh…!”

Nhưng lắp bắp một hồi, tôi lại không nói ra được lời nào cho ra hồn.

Cố Hoa xoa trán, vẻ mệt mỏi: “Xin lỗi, tối qua dậy pha sữa cho Dương Dương xong mệt quá, đi nhầm phòng.”

Nghe có vẻ chân thành đấy… nhưng tôi thấy biểu của anh có chút nào là… “xin lỗi”.

Nhưng anh lấy lý do là vì , tôi còn có thể nói gì nữa?

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Dương Dương đâu?”

“Phòng khách.”

Tôi rời phòng, định đi tìm thì chuông vang lên.

Tôi chạy ra mở… rồi đứng sững tại chỗ.

Là Dư Hân.

ta ràng không nghĩ sẽ gặp tôi ở đây, ngẩn ra mấy giây rồi mới gượng cười: “Sao lại ở đây?”

“Cố Hoa đâu? Cố nhờ tôi mang đồ qua cho anh ấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương