Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

10

tức giận bắt bùng trong lồng n.g.ự.c tôi! Chẳng lẽ lần tiên trong đời tôi hạ mình đuổi một đàn ông nhận về kết cục thảm hại thế sao?

Không do dự nữa, tôi bấm thoại qua WeChat Kỷ .

Tuyệt vời!

Đường dây báo bận suốt sáu mươi giây!

Cái gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này… rốt cuộc đã bốc hơi đâu ? Hay anh cố tình không nghe máy của tôi? Tôi bèn giả vờ dò hỏi Tiểu Ái, cô bé ngây thơ đáp: “Anh Kỷ không có ở văn phòng ạ.”

Càng nghĩ càng uất, tôi dứt khoát đặt một nồi lẩu Haidilao tự sôi về nhà, quẳng điện thoại sang một bên và tự nhủ với lòng — từ giờ không thèm bận tâm anh nữa!

Sau khi đánh chén một trận no nê, miệng lưỡi cay mất cả cảm giác, tôi loay hoay tìm đá lạnh để giải nhiệt … điện thoại reo vang.

: Kỷ .

Tôi cố tình lơ.

Nhưng anh nổi điên, liên tục, dồn dập muốn khủng bố tôi. Không chịu đựng thêm, tôi bực bội nhấn nút nghe. Từ dây bên kia, một nói lè nhè, nồng nặc mùi cồn vọng tới:

“Trương… Trương Miên Chi! đón tôi ngay!”

Khi tôi quán cà phê địa chỉ anh gửi, Kỷ vùi sâu chiếc ghế sofa, đôi nhắm nghiền dưỡng thần.

Một nhân viên phục vụ ái ngại tiến : “Thưa chị, vị khách này vẫn chưa thanh toán. Chị có xem giúp được không ạ?”

Hóa đơn chỉ vỏn vẹn… hai mươi tám tệ.

Tôi quét mã trả tiền, ánh không khỏi sững sờ khi thấy hàng loạt vỏ chai bia nằm la liệt trên bàn.

Thật không tin nổi!

Đây lần tiên tôi chứng kiến có quán cà phê để uống bia, còn uống mức say không biết trời đất gì! May mà nhân viên ở đây dễ tính, tôi, ngay từ lúc thấy anh ôm cả thùng bia bước đã tiễn khách ra khỏi cửa !

Tôi hạ , khẽ:

“Kỷ tổng? Kỷ tổng ơi?”

Hai tiếng chìm thinh không, mí anh không hề lay động, trông đã ngủ say từ lâu. Tôi bèn ghé sát tai anh, thầm với một chút tinh quái:

“Kỷ tổng? Kỷ ‘lột da’?”

Anh khẽ “ừm” một tiếng khiến tôi giật b.ắ.n mình, phản xạ lùi và đập mạnh gối cạnh bàn. đau điếng tôi xuýt xoa.

Ngay lập tức, Kỷ mở bừng , ngồi bật dậy. Anh kéo tôi ngồi xuống ghế, một tay xoa nhẹ gối tôi, miệng mắng yêu:

“Đồ ngốc! đứng không biết đường à?!”

Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Ồ, hết giả vờ ngủ sao? Anh định gì ở đây vậy? quán cà phê uống rượu say mèm, trông ngầu lắm nhỉ?”

Anh rụt tay , quay mặt chỗ khác, nói bỗng nhuốm một chút vị chua chát: “Không đuổi khác sao? Tiến triển đâu ?”

vết bầm hình thành trên gối, nhớ những tin nhắn bị anh dĩ vãng, giận trong tôi trỗi dậy:

“Em muốn đuổi, nhưng không em cơ hội biết sao!”

Kỷ quay tôi, khóe miệng bất chợt nhếch thành một nụ cười, điệu cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn:

“Với cái vẻ ngốc nghếch của em đuổi được ai? Chuyện đã xong nghỉ việc gì nữa? Ngày mai trở công ty .”

Tôi sững , tức tối bùng không kiềm chế:

Tùy chỉnh
Danh sách chương