Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày khởi hành hoạt động, hàng chục cặp đôi tập trung trước cổng trường, bao gồm cả tôi và Trình Nhất An – cặp đôi “giả tạo”.
Trước xuất phát, đội trưởng nói mọi sẽ chơi một trò chơi nhỏ:
Bạn trai vác bạn gái lên vai ngồi xổm xuống, trong vòng một phút, làm nhiều nhất thì thắng.
Lúc mới bắt nấy đều hăng hái lắm, đến làm thật mới không đơn giản, nhiều vác bạn gái lên một là ngã ngay từ bước tiên.
Giang Tiêu thì… ném Lữ Vi thẳng bụi cỏ.
“Giang Tiêu!”
“Lỗi , lỗi …”
thì không dám nói ta béo nữa à?
Tôi cạn lời.
Ngay cạnh, Trình Nhất An cúi thì thầm tai tôi:
“Chuẩn xong chưa?”
“Hả?”
Chưa kịp phản ứng, tôi đã cậu ấy vác bổng lên vai.
“A!”
Tôi lúng túng ôm lấy cổ cậu ấy, không cẩn thận cào vài vết lên cổ cậu, cậu “á” khẽ một tiếng.
Tôi lắp bắp: “X-xin lỗi…”
Cậu ấy :
“Cào mèo vậy.”
Mặt tôi đỏ gấc.
Tay cậu ấy đỡ lấy chân tôi, giữa tiếng trầm trồ ngạc nhiên mọi , không biết cậu ấy làm bao nhiêu nhưng rõ ràng là thắng áp đảo.
Đến biết phần thưởng là , mặt tôi lập tức đỏ bừng gan lợn luộc.
đôi dành cho tình nhân. kèm theo… “đồ dùng đặc biệt” nữa chứ…
…
Hôm đó xuất phát buổi chiều, nên bọn tôi nhanh chóng tới nơi nghỉ.
Những khác đều dựng lều ngoài, tổ trưởng đưa tôi và Trình Nhất An về , ánh mắt ông ta đầy mờ ám.
Cả tôi ấy rơi trạng thái: Tôi là ? Tôi đâu? Tôi sắp làm ?
Tổ trưởng càng lúc càng khả nghi: “Tin tôi , tôi rất chu đáo.”
Sau đó tôi mở cửa thì ánh đèn vàng mờ mờ, cả giường phủ đầy hoa hồng, có mấy món đồ kỳ lạ không rõ tên gọi…
Chu đáo ông!
( Truyện dịch bởi Quất Tử, chỉ đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Trình Nhất An bật đèn trần sáng choang lên, bầu không khí cuối cùng cũng bình thường một chút.
Cậu ấy nhìn tôi lưỡng lự đứng cửa, khẽ .
“Cậu muốn trước không?”
“Hả?”
Tôi giật mình.
Cậu ấy nhướng mày nhìn tôi: “Cậu nghĩ linh tinh ?”
Tôi vội vàng lắc : “Không, , đây.”
Tôi ôm đồ , kỳ cọ nửa chừng thì chợt nhớ một việc – xong đời, quên nộp bài tập !
Tôi học truyền thông, tuần này thầy giao bài là phải đăng một video nhỏ lên nền tảng mạng, đạt đủ 1.000 lượt thích mới coi là hoàn thành. Tôi phải cực khổ lắm mới gom đủ.
Lúc là 10:25, mà đợi tôi xong thì chắc chắn quá mất !
Bảo Trình Nhất An đưa hộ điện thoại cho mình á?
Quá xấu hổ luôn!
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gào từ trong buồng :
“Trình Nhất An?”
“Ừ?”
“Điện thoại trên bàn ấy, cậu mở Douyin giúp , chuyển tiếp video ghim trang cho lớp trưởng hộ nhé?”
“Mật khẩu?”
“Sáu số bốn.”
Cậu ấy bật khẽ: “Oán khí nặng ghê.”
Tai tôi nóng ran.
xong , Trình Nhất An chống đẩy cạnh giường, mấy thứ linh tinh ban nãy đều cậu ấy dọn .
Cậu ấy mặc áo thun rộng, cơ bụng lấp ló sau vạt áo, tôi không nhịn liếc thêm vài .
“Muốn ngồi lên không?”
“?” Nghe cậu nói vậy trời!
Tôi đứng đơ tại chỗ.
Cậu ấy ngẩng nhìn tôi: “ nói là ngồi lên lưng .”
À à à, tôi nghĩ lệch .
Nhưng vậy cũng đâu có bình thường đâu chứ!
Tôi cúi giả vờ tìm máy sấy tóc: “K-không cần đâu.”
“Ban nãy định đáp ứng cậu mà.”
Trình Nhất An cong môi, cầm khăn bước :
“Không muốn thì thôi.”
Tôi vẫn băn khoăn thì vừa cầm điện thoại lên, tôi sét đánh một phát.
Chết tiệt!
Không thể nào!
Tôi vội vàng mở Douyin , thông báo tin nhắn 99+, có một bình luận leo lên top hot. Là sinh viên trường mình quay lén Trình Nhất An chống đẩy sân bóng.
Tôi lúc lướt Douyin chẳng coi , chỉ biết háo sắc, nên đã comment:
“ lưng này mà không ngồi thử thì uổng quá.”
Không ngờ đẩy lên hot comment số một. Ban nãy Trình Nhất An giúp tôi đăng video, chắc chắn hết đống thông báo đó .
Tôi cúi gằm mặt xuống sàn.
Mặt tôi chắc rơi đâu mất tiêu , không bao tìm nữa.