Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Trình Nhất An tắm xong bước , tôi liền nằm nghiêng trên giường giả vờ ngủ.

Nghe tiếng bước chân cậu ấy mỗi lúc một gần, tim tôi đập thình thịch. Gần hơn nữa rồi.

Cậu ấy cúi xuống, tôi ngửi mùi sữa tắm trên cậu, theo bản năng bật mở .

Trình Nhất An gần sát ngay trước , cậu chỉ lấy gối đặt cạnh tôi.

“Ngủ ngon.”

Tôi chỉ để lộ mỗi đôi , lí nhí : “Ngủ, ngủ ngon.”

Cậu ấy xoa tôi một , cười khẽ: “Đừng có giả ngoan.”

Rồi sofa nằm. Cả tôi nóng ran.

Cứu với… cậu ấy đúng sát gái quá đi…

Hôm sau, cả đoàn đi bộ đến điểm cuối rồi về.

Tổ trưởng vết xước trên cổ Trình Nhất An do tôi lỡ tay cào hôm qua liền hỏi: “Ơ, cổ cậu bị sao thế?”

Trình Nhất An tôi, tỉnh bơ đáp: “Hôm qua có mèo hoang chui vào phòng, ngoan, dữ thật. Tôi dễ thương nên sờ thử, bị cào ngay.”

“Tèng! Phải đi tiêm phòng dại đấy!”

“Lần trước tiêm còn chưa hết hạn.”

Tôi đứng kế muốn độn thổ.

và Giang Tiêu đi phía sau, suốt dọc đường cứ kéo chậm đoàn.

nhõng nhẽo bám lấy Trình Nhất An: “Trình Nhất An, chân tớ trật rồi, cậu cõng tớ một đoạn được ?”

Trình Nhất An nhíu mày: “Chân trật thật à?”

có hy vọng, gật lia lịa, đáng thương níu lấy tay áo cậu ấy: “Thật đó, đau lắm…”

Trình Nhất An: “Ồ, tôi tin.”

: “…”

Trình Nhất An sang tôi: “Vừa nãy cậu hình như bị trẹo chân đúng ?”

Tôi đâu có…

Cậu ấy cúi xuống trước tôi.

Tôi , rồi lại Trình Nhất An, cố nhịn cười trèo lên lưng cậu ấy.

Dù cõng tôi nhưng Trình Nhất An vẫn bước nhanh thoăn thoắt, bỏ xa cả đoàn phía sau. Tôi rất nhiều nữ sinh lườm nguýt bạn trai mình vì sự so sánh “đau lòng”.

Tôi vỗ vai cậu ấy: “Ê, cậu làm vậy dễ gây thù đấy.”

sao.”

Cậu ấy tôi: “Chẳng phải để dỗ cậu sao?”

Thế này ai chịu nổi, chứ tôi chịu nổi rồi đấy.

Hoạt động đi bộ kéo dài ngày, về đến trường tôi lăn giường nằm liệt thêm ngày nữa, vậy lại nhận được tin nhắn từ Giang Tiêu: “Khoan đã đừng vội chặn, lần này có chuyện thật!”

Tôi: “Có rắm phọt lẹ đi.”

Giang Tiêu cậu lên trường, bảo tôi cùng đi ăn một bữa.

Nhà chúng tôi với nhà cậu vốn sống đối diện nhau từ hồi tiểu học, phụ huynh thân thiết, từ chối khó xử, đành lết khỏi giường đi.

“Tiểu Thất à, Giang Tiêu chọc cháu vui à? Sao đi ăn mũi ủ ê thế?”

Giang chắc nhận khí giữa tôi với Giang Tiêu có gì đó lạ, bèn hỏi một câu, Giang Tiêu được nước làm tới: “Đúng rồi đấy ! giúp dỗ cậu ấy đi, nhỏ này nhỏ mọn lắm!”

rồi, cậu còn gắp cho tôi một tôm, nháy chớp chớp.

Tôi trừng cậu lạnh tanh.

thật, nếu phải vì ba tôi với ba cậu có quan hệ tốt, tôi căn bản muốn dính dáng gì.

Tôi đứng lên: “Cháu đi vệ sinh một chút.”

Giang Tiêu: “Tớ đi!”

Vừa đứng lên đã lưng đau nhức, tôi chống hông đi. Giang Tiêu còn làm quá hơn, đ.ấ.m lưng thùm thụp .

Khóe tôi thoáng vẻ sửng sốt của Giang, trong lòng chợt lạnh: phải nghĩ xa rồi đấy chứ?

Quả nhiên, lúc từ nhà vệ sinh về, ấy tôi đầy cảm khái:

đứa ở nhau, mừng lắm.”

Tôi: “?”

Giang: “Thật hồi nhỏ đứa còn đính hôn nữa cơ.”

Tôi phun một ngụm nước.

Ý tưởng có thể sát đất, nhưng đừng sát âm phủ.

Giang Tiêu tôi một : “Nghĩ kỹ , Tiểu Thất tệ lắm…”

thể nào.”

Tôi hề nể , gắp tôm cậu mới cho tôi thả lại vào bát cậu : “Cậu giống như tôm này, đã bị đũa khác gắp qua, tôi bẩn.”

xong tôi sang cười với Giang: “ hiểu lầm rồi, Giang Tiêu có bạn gái rồi ạ. Dịu dàng ngoan ngoãn, xinh đẹp nền nã, hôm nào bảo cậu dẫn đến cho gặp.”

Sắc Giang Tiêu tối sầm.

Tôi vừa lòng vừa uống nước trái cây, khóe lại lướt ngoài cửa kính – Trình Nhất An đang dựa tường hút thuốc.

Cậu ấy gặp ánh tôi, ánh khó đoán.

cạnh có gọi tên, Trình Nhất An tôi một rồi theo họ rời đi.

Phản ứng tiên của tôi đuổi theo.

Giang Tiêu đứng dậy: “, bọn về trước nhé!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương