Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta là hổ nữ con nhà tướng còn muội muội ta, một “trà xanh” chính hiệu, bên ngoài dịu dàng, trong sáng nhưng bên trong lại khéo léo và thông minh.

Kiếp trước, ta gả vào nhà văn nhân, sống uổng phí cả một kiếp người, còn muội ấy gả vào phủ tướng quân rồi bị bạo hành đến c/h/ế/t.

Sống lại một đời, ta và muội muội nhìn nhau mỉm cười, lúc chọn phu quân liền lặng lẽ đổi canh thiếp.

Thành hôn xong, nam nhân thích bạo hành vừa thấy ta liền rúc vào góc, chỉ vào gã gia nô bị ta đánh mà run rẩy nói.

“Đánh hắn rồi thì không được đánh ta nữa đâu…”

Ta bảo: “Thuận tay thôi mà.”

01

Ta với muội đều là con ruột của phụ thân.

Nhưng muội ấy chẳng giống con ruột, bởi phụ thân ta vốn là thổ phỉ xuất thân, sau lên làm tướng quân.

Còn muội ấy, yếu ớt như gà con, gió thổi cũng ngã.

Bảo sao kiếp trước muội ấy lại có kết cục bị phu quân đánh c/h/ế/t.

Dẫu muội ấy khi xưa luôn hãm hại ta, tranh giành sủng ái của phụ mẫu, nhưng rốt cuộc muội ấy vẫn là muội muội ruột của ta.

Kiếp trước, ta ở phủ Thượng Thư lụn bại nửa đời, chẳng được phu quân yêu thương, chẳng được người ngoài kính trọng, cuối cùng bị trúng độc chậm rãi, ngày ngày hoảng sợ.

Mà khi nghe tin muội bị đánh c/h/ế/t, t/h/i t/h/ể treo trên xà nhà đến nỗi thối rữa, nỗi tức tủi trong ngực ta dâng trào cuồn cuộn.

Ta liền đột tử tại chỗ.

Lần nữa mở mắt, ta trở về đúng ngày cùng muội muội chọn rể.

Bà mai mối dâng canh thiếp lên, ta thoáng ngây người.

Đời trước, muội chẳng do dự gì mà chọn vào phủ tướng quân họ Ngụy.

Lần này, muội lại chần chừ.

Ta trông thấy đầu ngón tay muội khẽ run lên.

Lòng ta chấn động, chẳng lẽ muội cũng trùng sinh?

Muội gắng gượng nén sợ hãi, rốt cuộc vẫn vươn tay lấy tấm canh thiếp của phủ tướng quân.

Ta chợt ngẩn ra, muội đã biết rõ việc mình gả sang đó chẳng khác nào đường c/h/ế/t, sống lại một đời, cớ sao không đổi lấy lựa chọn khác?

Sau này ta mới hiểu ra, muội không muốn ta thay muội mà đi chịu c/h/ế/t.

Kiếp trước ta bị hãm hại suốt ba năm ở phủ Thượng Thư, nay mới vỡ lẽ nhiều chuyện.

Bằng không với cái đầu gỗ của ta, chỉ biết bảo muội là kẻ đầu óc không ra gì.

Ta đoạt tấm canh thiếp của phủ Ngụy ngay trước khi muội chạm tới.

Muội giật mình, tức khắc quay đầu nhìn ta, ta bèn mỉm cười với muội.

Muội thông minh hơn ta nhiều, mau chóng hiểu ý, im lặng cầm tấm canh thiếp còn lại.

Kiếp này, ta một thân võ nghệ, muội một thân trà nghệ, cuối cùng cũng có nơi dùng đến.

02

Trong lúc chuẩn bị xuất giá, ta và muội muội lén trao đổi tin tức về phủ tướng quân và phủ Thượng Thư.

Kể từ khi sống lại, đêm đêm chúng ta thường hàn huyên suốt buổi.

Muội run rẩy kể về trải nghiệm kiếp trước của muội, trông muội thật đáng thương.

Trước kia ta luôn tưởng muội cố tình làm vẻ yếu đuối cho phụ mẫu xem…

Nay mới biết, muội nào phải “lục trà” chi đâu, muội chính là muội muội tốt của ta mà.

Còn ta, khi nhắc đến đời trước của mình, chỉ cười nhạt cho qua.

“Phu quân chẳng từng chung phòng với ta, ta lại chẳng am tường phong tình, trong phủ thiếp thất đầy rẫy, sau nghe tin muội c/h/ế/t thảm, ta đột tử theo…”

Muội nghe xong, trầm mặc một thoáng, ta ngỡ muội nghĩ đến chuyện đau lòng.

Ta đang định an ủi, bỗng muội nghi hoặc hỏi: “Tỷ tỷ lúc nào cũng khỏe mạnh như trâu, sao lại đột nhiên…”

Ta sững người, muội truy hỏi thêm nhiều việc, cuối cùng chắc chắn nói.

“Loại dược mà tỷ phu đưa, ắt hẳn có bỏ độc!”

Ta như sét đánh ngang tai, bỗng hiểu rõ những chuyện bất thường đời trước.

Cớ gì phu quân ta không thương, lại ân cần đưa thuốc cho ta.

Hóa ra mục đích là muốn lấy mạng ta.

Nếu không được muội nhắc, cả đời ta cũng chẳng biết chân tướng.

Đến ngày thành hôn, ta đã nắm tường tận mọi người, mọi ngóc ngách nhà họ Ngụy.

Công công thì nóng nảy, bà bà thì nhu nhược, phu quân thì bạo hành, gia nô thì láo xược.

Tất cả đều là kẻ xấu.

Muội muội ta thì yếu ớt như thỏ con, ngoài chút mưu mô, ngay cả tay cũng chẳng dám động.

Kiếp trước, muội như rơi xuống hang hổ.

Còn ta thì khác, từ nhỏ đã theo phụ thân làm thổ phỉ, sau lại cùng phụ thân ra chiến trường, thứ ta ưa nhất chính là…

Dùng nắm đấm để nói chuyện.

Nếu không phải là muội muội ta, hẳn muội đã bị ta nện mấy trăm bận.

Muội chỉ là một sợi tóc ta còn chẳng nỡ chạm, vậy mà người Ngụy gia dám hợp sức đánh c/h/ế/t muội!

Mối thù này không báo ắt chẳng phải đại nữ nhân.

Nhưng vào đúng ngày ta thành hôn, vừa xuống kiệu, hạ nhân Ngụy gia đã giở trò ném đá phủ đầu.

Phu quân ta, Ngụy Chiêu, không tới bế tân nương thì thôi, ma ma của y còn cố tình rút bệ kiệu.

Ta che khăn hỉ, tầm mắt hạn chế, nên hụt chân, suýt ngã nhào xuống đất.

Quả nhiên, loại đầu óc như ta đến đâu cũng bị tính kế.

Lửa giận dâng lên, ta xé khăn trùm đầu.

Xung quanh người người đón tân nương, ai nấy bỗng lặng như tờ, kế đó rộ lên tiếng xì xào.

Nha hoàn của ta vội can: “Đại tiểu thư, chưa động phòng thì không được tháo khăn trùm đầu, không hay đâu.”

Ngụy ma ma thấy vậy liền chống nạnh mắng lớn, còn nhổ toẹt một tiếng: “Đồ xuất thân hèn kém mà còn dám làm bộ làm tịch?!”

Ai ngờ tân nương chưa bước qua cửa lại bị hạ mã uy ngay trước mặt bao người chứ.

Ai cũng không ngờ ta đâu phải muội muội, chỉ biết giả ngây thơ khổ sở.

Khi mụ ma ma kia còn chưa mắng xong, ta đã giáng ngay một bạt tai thật mạnh.

Lực đạo cực lớn.

Âm thanh chát chúa.

Chung quanh lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng nghe rõ.

Ngụy Chiêu, vốn cũng mặc hỉ bào, vội chạy lên đỡ ma ma, hắn trừng ta giận dữ.

“Nàng còn chưa vào cửa, sao dám…”

Ta ngắt lời hắn: “Chủ tử dạy dỗ hạ nhân, đó là đạo lý hiển nhiên.”

Ta trùm lại khăn, sải bước đi qua cửa chính Ngụy phủ.

Ngụy Chiêu nghiến răng kèn kẹt, vỗ về ma ma: “Nãi nương, người an tâm, đêm nay nhi tử ắt đòi lại công bằng cho người.”

Tiệc cưới đông người phức tạp, Ngụy gia giả dối, nên nghi thức vẫn coi như thuận lợi, ta hành lễ xong thì về tân phòng chờ.

Vừa ngồi xuống giường hỉ đỏ chót, chợt nghe tiếng cửa kẽo kẹt mở.

03

Ta ngỡ Ngụy Chiêu trở lại, bèn siết nắm đấm chuẩn bị động thủ.

Nào ngờ vén khăn hỉ lên, thấy người tới là Ngụy lão tướng quân tuổi đáng bậc cha chú của Ngụy Chiêu.

Khuôn mặt lão đầy sát khí, đôi mắt đục ngầu nhìn chòng chọc vào ta.

Lão ngắm nghía ta, ta cũng trừng lão.

“Thằng ranh Ngụy Chiêu may mắn thật, cưới được người thê tử dễ sinh đẻ thế này.”

Ta sôi gan, biết lão đang liếc nhìn chỗ nào trên người ta.

“Nhưng quy củ ở Ngụy gia là, tân nương vào cửa thì phải hầu hạ công công trước một đêm.”

Ngụy Lão Đăng cười dâm ô đến buồn nôn.

Muội muội kiếp trước ắt đã chịu nỗi nhục này.

Khi ngón tay lão đụng đến mặt ta, ta vặn gãy luôn ngón tay của lão.

Chẳng chút chần chừ, hai cái tát chát chúa hằn trên mặt lão.

Ta lao đến cửa, tung cước đạp văng cánh cửa, vừa khéo đụng phải một đám khách đang định vào phòng tân hôn quấy rối.

Để giữ thể diện cho Ngụy gia, Ngụy Lão Đăng đành làm như chẳng có chuyện gì, khoanh tay nghiêm mặt rảo bước ra ngoài.

Ngụy Chiêu thấy phụ thân mình ở trong tân phòng, mắt bừng lửa.

Đương nhiên, y chẳng vì ta mà giận, mà vì sĩ diện của bản thân.

Theo lời muội muội kể, phụ tử nhà này xưa nay lắm mâu thuẫn.

Thấy dáng vẻ Ngụy Chiêu nghẹn giận mà không dám bùng, ta thật muốn cho hắn thêm mấy bạt tai trước mặt mọi người.

Ma ma một tát, công công hai tát, còn Ngụy Chiêu thì mười tám chưởng hàng long cũng chẳng là lạ.

Đám bạn bè Ngụy Chiêu thấy không khí căng thẳng, lập tức nhảy ra giảng hòa.

“Hiền muội nên trùm lại khăn hỉ, tướng quân chỉ muốn đùa chút thôi, sao muội lại để bụng?”

Ta cười lạnh một tiếng: “Cút.”

Kẻ kia nghẹn họng.

Lại có kẻ lên tiếng, khuyên ta chớ làm lớn chuyện.

“Hậu viện rồi cũng là người một nhà, mau xin lỗi công công ngươi một câu, mọi sự cho qua.”

Ta nhìn y, nói gọn: “Ngươi cũng cút.”

Phu thê chủ mẫu nhà họ Ngụy đứng nép sau đám người, cuối cùng cũng phải bước ra.

“Lão gia, hôm nay không tiện, sau này ngài muốn thế nào cũng được.”

Đây thì đâu phải bênh vực ta, rõ rành rành chỉ câu giờ chờ thời.

04

Đúng lúc ta đang lúng túng, chợt nghe tiếng quản gia Ngụy từ cửa vọng vào.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương