Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nhị tiểu thư nhà họ Diệp mang người trong cung tới!”
Ta giật mình, kiếp này muội muội muộn hơn ta mấy ngày mới xuất giá.
Muội đã sớm biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Kiếp trước, muội chẳng thể kháng cự, bị lão Ngụy Đăng làm nhục.
Còn Ngụy Chiêu không dám trái ý phụ thân cầm thú, chỉ còn biết bạo hành muội.
Nhưng đời này, kẻ gả qua lại là ta, ta cầm cự tới giờ cũng vì cơ hội này.
Giờ ta có chỗ dựa, vốn đã cứng rắn lại càng cứng rắn hơn.
Dù nhà họ Ngụy đời đời làm tướng, dạo gần đây đã sa sút, họ chê ta xuất thân thổ phỉ, nhưng phụ thân ta hiện là người được hoàng thượng tin dùng.
Mọi người đổ ra tiền sảnh, thấy muội muội ta dẫn theo thái giám trong cung cùng đám tinh binh, ung dung ngồi uống trà.
Vừa thấy ta bình an bước tới, muội mới khẽ thở phào.
Trông đám kẻ thù từng hại muội tới c/h/ế/t, sắc mặt muội xám xịt đi mấy phần.
Muội cố nén lửa giận, lấy từ ống tay áo một khối binh phù.
“Chư vị, phụ thân tuổi đã cao, người đã dâng tấu xin bệ hạ, chuyển giao quân đội nhà họ Diệp cho tỷ tỷ ta, hôm nay ta tới đây đưa binh phù.”
Vị thái giám đứng cạnh nâng thánh chỉ, đọc to chiếu chỉ của hoàng thượng, tấn phong ta làm nữ quan triều đình.
Dẫu là nữ tử làm quan xưa kia cũng từng có, nhưng ta chính là nữ tướng quân đầu tiên của triều đại này.
Lòng ta ấm áp, muội ắt đã bày mưu tính kế từ lâu.
Muội lợi dụng cả phụ thân, rồi xin chỉ dụ.
Phụ thân ta tính tình giống ta, thẳng thắn vô tư, bị muội lừa cũng không lạ.
Nhưng nhờ thế, dù Ngụy gia ngông nghênh cỡ nào, cũng chẳng dám để ta c/h/ế/t oan trong phủ.
Còn ta, càng có thể ngang nhiên ra tay.
Mặt mũi Ngụy gia trắng bệch, khách khứa trông thấy cảnh ấy cũng trở mặt tức thì.
“Diệp đại tiểu thư quả là nữ trung hào kiệt!”
“Lâu nay nghe đồn đại tiểu thư họ Diệp võ nghệ cao cường, chém g.i.ế.t sa trường vô số, được hoàng thượng tấn phong, thật vẻ vang!”
Kẻ vừa khuyên ta nhẫn nhịn ban nãy giờ trở mặt khen rối rít, sắc mặt Ngụy Lão Đăng thì lúc xanh lúc trắng.
Tiệc cưới cứ thế diễn ra, ta và muội muội trao nhau một ánh mắt, ta nhận lấy binh phù muội mang đến, cùng một hộp gấm.
Khi muội ấy rời đi, ta ghé sát tai muội muội khẽ dặn.
“Phủ Thượng Thư họ Triệu tự xưng là bậc thanh lưu, thủ đoạn ngấm ngầm tàn độc hơn chốn này, muội phải cẩn thận hơn.”
Muội đáp lại ta bằng một ánh mắt yên lòng.
Ta cũng nóng ruột muốn xem muội sẽ xử trí phủ Thượng Thư ra sao.
05
Đêm động phòng, Ngụy Chiêu mặt mày u ám, to vẻ hung dữ.
Y vừa cởi hỉ bào, vừa xồng xộc tiến lại phía ta.
“Trước mặt kẻ ngoài nàng được oai phong, chứ ở chốn khuê phòng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lệnh ta đấy.”
Ta nằm nghiêng trên giường, nét mặt yêu kiều, dửng dưng ngắm y vờ tỏ ra áp đảo.
Y tính sẵn cách hành hạ ta, vừa tới gần liền túm tóc ta.
Kéo mạnh một cái, kế đó là cái tát giáng xuống, y chửi rủa.
“Tiện nhân dám quyến rũ cha ta, còn dám đánh cả nhũ nương ta, lão tử đánh c/h/ế/t ngươi!”
Mà chẳng có tiếng bạt tai nào vang lên.
Ta quặp chặt cổ tay y, thừa lúc y đau đớn buông lỏng, ta rút tóc ra, nhẹ nhàng búi lên.
Kẻ chỉ biết vui chơi như Ngụy Chiêu, sao địch nổi ta.
Ta vặn ngược tay y, mở hộp gấm muội muội đưa, dùng dây trong hộp trói y thật chặt.
Y chưa chịu từ bỏ, còn chửi: “Loại đanh đá! Sớm biết vậy, ta đã cưới muội muội ngươi rồi!”
Ta chẳng buồn đáp, mặc y chửi rủa.
Chốc sau, y đuối dần, vùng vẫy quay đầu nhìn ta.
Hai tay hai chân y đều bị trói, thành ra lăn lộn trông rất khó coi.
Còn ta, vuốt ve chiếc roi da trong hộp gấm, nhẹ nhàng đặt lên mặt y.
“Phu quân ơi, sao thiếp đối đãi chàng thế này được chứ, tất cả chẳng qua là hứng thú phòng the của thiếp thôi mà.”
Ngụy Chiêu sợ hãi lắc đầu.
Ta quất nhẹ một roi, y gào lên.
Chẳng để lại dấu tích, nhưng đau thấu tim.
Tiểu tư ngoài cửa nôn nóng gõ hỏi thiếu gia trong phòng xảy ra chuyện gì.
Ta ngồi đè lên người Ngụy Chiêu, nhét giẻ vào miệng y, dịu dàng hỏi: “Phu quân thích thế này chăng?”
Mắt Ngụy Chiêu trợn trắng, miệng chỉ ú ớ vài tiếng.
Tên tiểu tư đứng bên ngoài qua lớp giấy dán cửa nhìn thấy bóng hai người lẫn những âm thanh ám muội, liền xấu hổ che mắt bỏ đi.
Mãi đến hừng đông, Ngụy Chiêu ngất lịm.
Ta còn muốn đánh c/h/ế/t y cho hả giận.
Nhưng rốt cuộc, y không thể c/h/ế/t trong tay ta.
Phải công nhận muội muội tặng cái roi này thật hữu ích, không hổ là muội ấy, lo liệu mọi bề.
Không để lại dấu, mà cơn đau thì thật đấy.
Ngụy Chiêu chẳng dám ra ngoài kể chuyện bị ta đánh suốt đêm.
Hơn nữa thân thể y chẳng có thương tích, có nói ra cũng chẳng ai tin.
Đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngụy Lão Đăng bó bột ngón tay, mấy ngày nay cũng không đến kiếm chuyện với ta.
Đến hôm về nhà sinh mẫu, ta dậy thật sớm.
Nghe nói hôm nay công tử họ Triệu ở phủ Thượng Thư đến cầu hôn muội muội, ắt sẽ có kịch hay.
Bởi kiếp trước, lúc Triệu gia tới cầu hôn ta, ta đã mất mặt đến độ nào.
06
Gần đây nhà ta “hỷ sự” liên tiếp xảy ra.
Ta bắt ép Ngụy Chiêu theo ta về nhà sinh mẫu, hắn một mực mặt mày khó chịu.
Nhưng hễ ta rút roi muội muội tặng ra thì hắn lập tức câm như hến, ngoan ngoãn nghe lời.
Những ngày qua hắn cũng không phải không muốn tìm cách trị ta.
Chỉ tiếc toàn bộ Ngụy phủ trên dưới đều vô dụng, chẳng ai có thể đánh lại ta.
Đến Diệp phủ, Ngụy Chiêu là người đầu tiên bước xuống xe.
Vừa chạm chân xuống đất, hắn liền cắm đầu chạy thẳng, bàn tay ta chụp vào khoảng không.
Nhướn mắt nhìn lên, ta thấy hắn vừa khóc vừa sụt sịt xông đến chỗ phụ thân ta.
“Nhạc phụ, tiểu tế có một chuyện muốn cầu xin! Ta… có thể đổi hôn được chăng! Ta chưa từng chạm vào đại tiểu thư, bởi lòng ta vẫn hằng ngưỡng mộ nhị tiểu thư ôn hòa, hiền thục của quý phủ!”
Sắc mặt phụ thân ta lập tức sa sầm.
Còn muội muội ta đứng một bên, ánh nhìn tựa như chứa oán độc hướng về Ngụy Chiêu.
Gia nhân xung quanh không cười nhạo ta theo đúng ý hắn mong, trái lại ai nấy đều trừng mắt phẫn nộ.
“Tên thiếu gia họ Ngụy này thật to gan, dám nói lời đại nghịch bất đạo!”
“Dám làm nhục đại tiểu thư nhà ta, nữ trung hào kiệt chẳng chịu thua đấng mày râu như ngươi đâu!”
“Phải để đại tiểu thư bỏ hắn! Bắt hắn làm kẻ bị hưu!”
Ngụy Chiêu sững sờ như sét đánh ngang tai, hắn tự hỏi sao mới bị đánh ba ngày, ra ngoài thế gian đã đổi thay đến nhường này???
Phụ thân ta quăng tay hất hắn ra, giọng đầy sát khí.
“Ngụy Chiêu, nếu ngươi dám ức hiếp nữ nhi của lão phu, lão phu sẽ cho ngươi có đi không có về! Còn dám mơ tưởng đến nhị nữ nhi của lão phu ư!”
Ta tiến lên một bước, vươn tay nắm chặt tay muội muội như an ủi.
“Phu quân, muội muội ta dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, còn ngươi cao to thô kệch, nên trước hết xem lại mình trong chậu nước đi.”
Đám hạ nhân phì cười, phụ thân ta cũng liếc sang ta, tựa như không tán đồng việc ta không chừa chút mặt mũi nào cho phu quân mình.
Ngụy Chiêu tức tối nghiến răng ken két, nhưng đang ở địa bàn nhà ta, hắn càng không dám làm càn.
Muội muội lấy lại thần sắc, mắt nàng liền hoe hoe ngấn lệ, khiến ta nhói lòng thương xót.
Mẫu thân ta đứng một bên cười đùa, bảo: “Hai con từ lúc nào lại thân thiết thế này? Trước kia cứ ba hôm một lần cãi nhau còn gì?”
Ta nghiêm trang đáp: “Chuyện xưa qua rồi, bây giờ đã khác ạ.”
Muội muội cũng gật đầu phụ họa theo: “Khi trước thiếp không biết tỷ tỷ tốt đến nhường nào.”
Giờ đây bọn ta đều đã trùng sinh trở về, chỉ có chúng ta mới cứu được nhau.
Hôn sự của chúng ta với Ngụy gia, Triệu gia đều ẩn mang đôi phần chính trị, nhà ta không thể kháng chỉ.
Đúng lúc ấy, người của phủ Thượng Thư đến.
Nhà họ Triệu đem lễ hỏi hơn trăm gánh, nhìn bề ngoài cực kỳ hào nhoáng.
Bách tính vây quanh, ai nấy cũng trầm trồ.
Kỳ thực, chỉ mình ta biết trong đó có bao nhiêu món bị “xén” bớt.
Dưới lớp vải đỏ, có đến năm mươi gánh trống không, chỉ toàn bọc rơm rạ.
Đời trước, ta và nhà ta chẳng hay biết, nhận sính lễ xong kiểm lại mới vỡ lẽ.
Nhà họ Triệu một mực khăng khăng rằng họ đã đem đến vàng bạc châu báu, trách nhà ta tham lam, vu oan cho họ.
Phụ mẫu ta vì để ta được yên ấm, đành cắn răng bù đủ năm mươi gánh đó.
Thành thử sính lễ của muội muội cũng hao hụt đáng kể, vậy mà trước kia muội không một lời than oán.
Đời này, ta nghĩ bọn Triệu gia hẳn cũng chẳng tiến bộ hơn đâu.
Người tới dạm hỏi là chính Triệu Thanh Viễn, kèm theo mẫu thân của y – phu nhân Thượng Thư.
Phu nhân Thượng Thư xem thường nhà họ Diệp, bấy lâu vẫn bày vẻ cao ngạo, mặt đầy nghiêm nghị.
Mẫu thân ta tươi cười ra đón, bà ta lại làm như không thấy, đi lướt qua mẫu thân ta.
“Diệp tướng quân.”
New 2