Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Về nhà, mẹ tôi vừa nhóm lửa vừa nhìn tôi:
“Mỹ Linh, con nói thật với mẹ, con thật sự không thích Chu nữa rồi à?”
Tôi gật đầu, cả tối hôm đó, bà đã hỏi những câu tương tự không bao nhiêu lần, sợ tôi ngủ dậy lại lẽo đẽo theo Chu .
Mẹ tôi mỉm cười mãn nguyện.
“ thì mẹ yên tâm rồi, haizz, mẹ đã nói nhiều lần rồi, nhà Chu không phải là nhà tốt đâu, già thì tham ăn lười làm, trẻ thì chạy lông bông ngoài đường suốt cả ngày, không hề để tâm đến chuyện đồng áng chút nào.”
“Mấy nay nếu không phải con bị điên mà giúp nhà đó làm việc, thì bọn chec đói là chắc!”
“ mà nhà đó cũng chẳng nhớ ơn con! Tết Trung thu ngoái, sáng sớm tinh mơ bà già Chu đã gọi con sang, sai con giec nhổ lông, bận rộn cả nửa ngày làm cơm xong liền đuổi con về, nói mà ngày lễ phải về nhà với mẹ mình, khốn nạn!”
“ là do con , cũng là một tay con giec , cuối cùng đến cả chổi lông cũng không nhận.”
“Còn con Thẩm Dao đó, vừa đến làng mình đã liếc mắt đưa tình với thằng Chu , trứng thịt lợn muối con vất vả dành dụm , phần lớn đều vào bụng nó hết đấy.”
“Con nói xem con ham chứ? Haizz, nếu bố con còn sống, nhất định ông ấy sẽ đánh gãy chân con, thà bố mẹ con cả đời còn hơn ngoài làm trò cười thiên hạ…”
Bà ấy lải nhải không ngừng, lặp đi lặp lại những lời đã nói không bao nhiêu lần trước đây.
Trước kia tôi nghe qua vài câu đã thấy chán, còn cãi lại bà ấy rằng bà ấy không hiểu tình yêu của giới trẻ.
Bây giờ nghe lại thấy xấu hổ và hối lỗi.
Không gọi là “cốt truyện gốc” kia, mẹ tôi có kết cục nào.
Ngay cả tôi còn thảm , bà ấy chắc cũng chẳng khá hơn là bao.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bỗng nảy một ý:
“Mẹ, con nhớ mẹ từng nói dì út lấy chồng xa bên Nam Thành đúng không?”
“Ừ, cũng nhiều rồi mẹ không gặp dì ấy, không sống nào rồi.”
“Vậy chúng ta đến Nam Thành không mẹ?” Tôi càng nghĩ càng thấy khả thi, “Mình bán hết lương thực dự trữ ngoái, vịt heo con, bán cả nhà nữa, là đủ tiền đi đường rồi, mình đến Nam Thành tìm dì út, làm chút buôn bán nhỏ đó…”
Mặc dù phần lớn bình luận đều tập trung kể về mấy chuyện lặt vặt của Chu và những của anh ta, thỉnh thoảng cũng sẽ tiết lộ một vài xu hướng phát triển tương lai.
Đối với tôi, chừng đó thông tin ít ỏi đã đủ lắm rồi.
Chu có biển làm ăn, tại tôi lại không ?
Mặc dù anh ta luôn chê bai tôi không mấy chữ, bản thân anh ta cũng tốt nghiệp tiểu học.
Hai chúng tôi kẻ tám lạng nửa cân, thậm chí tôi còn khỏe mạnh hơn anh ta, dù mấy nay, cả nhà anh ta đều phải dựa vào tôi mà sống.
thì danh đại gia số một Nam Thành đó, lại không là tôi chứ?
Tại lại không là tôi?
cũng có gánh vác nửa bầu trời mà!
Tôi càng nghĩ càng phấn khích, muốn hét lên thật to, cảm xúc lòng dâng trào, đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình bấy lâu nay.
Lửa bếp lò cháy tí tách hưởng ứng.
Mẹ tôi lại im lặng một cách hiếm hoi.
Tôi tưởng bà ấy không muốn rời quê xa xứ, định khuyên thêm thì thấy bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa:
“Con vẫn không quên thằng Chu , đúng không?”
“Thậm chí vì muốn tránh mặt nó mà con phải đi đến Nam Thành xa nghìn dặm ?”
Bà ấy cắn răng dậm chân:
“Thôi , không phải là một đứa ? thì , cũng là thêm một đôi đũa thôi mà, nếu bọn không nhận thì con cứ coi không , này đứa đó sẽ là con trai của con, mẹ giúp con .”
Bà ấy đứng dậy:
“Đi thôi, tranh thủ nhà bọn còn chưa ngủ, mình đi đón đứa về.”
Tôi dở khóc dở cười kéo bà ấy lại, hết lời đảm bảo rằng mình không phải vì muốn tránh mặt Chu mà đi Nam Thành.
Nói đến khô cả cổ mẹ tôi mới tin.
Bà ấy quay đầu vào buồng , khi ngoài, tay cầm theo một hộp sắt:
“Đây là của ông ngoại con để lại mẹ, vốn định dùng làm của hồi môn con, bây giờ mình phải rời làng rồi, nhà nghèo đường xa, có thêm chút tiền trên dù cũng tốt, mai mốt đến thành phố thì bán nó đi.”
Tôi mở hộp sắt .
Bên là một đôi vòng bạc mảnh, một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc nhỏ xíu, cùng 38 đồng tiền.
Trông qua chẳng có đặc biệt, đám bình luận lại lập tức bùng nổ.
10.
[Nam khi biển làm ăn từng gặp một quý nhân lớn, nghe nói bố của quý nhân đó từng tị nạn ở một ngôi làng nhỏ, khi cứu đã để lại một chiếc nhẫn làm tín vật.]
[Ông ấy hứa hẹn nếu có cần giúp đỡ thì cầm tín vật đến Nam Thành tìm ông ấy, ân nhân vẫn chưa từng đến.]
[Tôi nhớ rồi, lần đấu thầu đó, nam vốn không đủ tiêu chuẩn, vì nhận chiếc nhẫn này mà quý nhân đã mở cửa anh ta. Nam cũng không nói chiếc nhẫn này là của , anh ta nói là đồ gia truyền của nhà anh ta.]
[ nam và thanh niên trí thức vốn đã hẹn 7 ngày sẽ đi Nam Thành rồi, không có sự hỗ trợ của , bây giờ còn chưa kiếm đủ tiền lộ phí, này thì phải làm ?]
[Mẹ nam đang lăn lộn ăn vạ kìa, còn chống nạnh mắng nam rằng đừng hòng vứt đứa bà ấy, tự mình đi Nam Thành hưởng thụ.]
[Hoặc là bắt thanh niên trí thức ở lại chăm sóc đứa và hầu hạ bà ấy, hoặc là dụ dỗ đến làm hầu.]
Tôi nheo mắt, theo kiểu mê muội vì tình yêu của tôi trước kia, thực sự có làm những chuyện lén lút đưa hết gia tài Chu .
anh ta không nên một mặt nhận ơn của tôi, một mặt lại tính toán vùi dập cuộc đời tôi, cuối cùng còn quay lại trách tôi đơn phương tình nguyện.