Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta là loại người mà người ta hay nói là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.
Không biết là nguyên lý gì, nguyên thân vốn là người yếu đuối thục nữ, còn ta lại mang theo sức lực kiếp trước.
Đây cũng là lý do chính mà ta muốn tránh xa đám nhân vật chính.
Thứ nhất, trí thông minh của ta không chơi lại đám nhân vật chính. Cho dù nữ chính có bằng lòng sống chung hòa bình với ta, nhưng bọn họ là những người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ở chung với bọn họ ta chỉ có thể làm pháo hôi.
Thứ hai, ta sợ sức mạnh to lớn của mình, lúc tức giận, một sơ ý nào đó lỡ tay phế mất công tử tiểu thư nào đó ở kinh thành, vậy thì phiền phức lớn lắm.
Khụ khụ, nói xa rồi.
Chờ thần y bắt mạch cho Lâm Mặc xong, liền rơi vào trầm tư.
Trên mạng không phải đều nói sợ nhất là trung y đột nhiên không nói gì sao?
Giờ phút này tim ta như bị ai bóp nghẹt.
“Thần y, tướng công nhà ta, hắn, hắn…”
Nhất thời ta cũng không tìm được từ ngữ thích hợp.
“Mạch tượng của hắn rất khỏe mạnh, đừng nói là bị rơi xuống nước, dù ngâm trong nước mười ngày nửa tháng cũng không hề hấn gì.” Thần y cau mày nói.
Nghe xong ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại thấy không đúng, tướng công nhà ta yếu đuối như vậy, sao có thể khỏe mạnh được chứ? Ta bắt đầu nghi ngờ trình độ chuyên môn của thần y.
“Chỉ là lão phu thực sự tò mò, công tử làm thế nào mà có thể khiến sắc mặt mình tái nhợt tự nhiên như vậy, khí sắc chuyển đổi tùy ý như vậy?” Thần y nói xong, ta ngơ ngác.
Tuy ta đầu óc đơn giản, nhưng ta không phải ngốc thật!
19
Cả nhà ta chuyển đi. Mang theo cả nhà ca ca A Ngưu.
A Hoa đi theo ta làm bạn, A Ngưu theo Lâm Mặc làm hộ vệ. Họ được đổi tên là Duyệt Xuân, Hoành Vũ.
Ôi chao! Ta chỉ biết kêu ôi chao!
Đây chẳng phải là tên của nữ quản gia có thể ra trận đánh giặc và tên của thân vệ không muốn làm tướng quân của Ngôn Mặc trong truyện sao?
Hóa ra từng người từng người một, chỉ thiếu một cái tên là nhập hội phản diện rồi?
Bây giờ nghĩ lại, Ngôn Mặc trong truyện thực ra cũng tốt lắm. Ít nhất là biết báo đáp ơn nghĩa.
Nghĩ kỹ lại, Ngôn Mặc thực sự là một quan tốt. Tuy rằng một tay che trời trên triều đình, nhưng ít nhất hắn đã đưa ra không ít chính sách luật pháp, đều là vì dân chúng.
Hắn yêu cầu các nơi xây dựng thiện đường, an trí cô nhi và người già cô đơn. Đối xử với quan tham ô và những kẻ làm điều ác, không hề nhân từ, lập pháp nghiêm minh.
Hơn nữa hắn không tham tiền tài, cũng không gần nữ sắc. Ngoại trừ chuyện hắn đồ thành cuối cùng và những việc hắn làm với nguyên thân, hắn có thể coi là một quan tốt, một nam nhân tốt.
Nghĩ đến đây, ta đẩy Lâm Mặc đang ôm ta ngủ say ra, lao xuống xe ngựa.
“Mẹ! Đường này đúng lúc, mau dạy con nhận rau dại đi!”
20
Mất một tháng, chúng ta cuối cùng cũng đến đích.
Tiền trang vàng son lộng lẫy.
Trên tấm biển vàng óng ánh viết ngay ngắn hai chữ “Thiên Hạ Tiền Trang”.
Không phải tiền trang rút tiền, mà là nơi ở của thủ phú lấy tên là Tiền Trang. Tượng trưng cho sự giàu có tuyệt đối.
Về việc chữ viết ngay ngắn, là do thủ phú sợ dùng chữ khác, có người sẽ không hiểu.
Lâm Mặc khịt mũi chê bai của cái tên này.
Thủ phú vừa mở ra quạt vàng ra phe phẩy vừa nói:
“Chính là tiền tài của thiên hạ ở các tiền trang cộng lại, cũng không bằng tiền ta có, ta lấy tên nơi này là thiên hạ tiền trang có gì sai?”
Một người đàn ông trung niên.
Một người đàn ông trung niên anh tuấn.
Một người đàn ông trung niên anh tuấn còn rất có tiền.
Ta phải nói rằng, ông ấy nói cũng không sai lắm.
Thần sắc kia, động tác kia thực sự rất đẹp trai.
Cho dù bây giờ ông ấy kiêu ngạo đến mức trông như một con công, ông ấy vẫn rất đẹp trai.
Cho dù bây giờ thần sắc của ông ấy trông như vừa ngâm qua thùng dầu, ông ấy vẫn đẹp trai!
“Cha nói đúng!” Ta thành khẩn phụ họa.
Lâm Mặc mắt đỏ hoe, lại ấm ức.
“Từ khi lão già kia xuất hiện, tình yêu của nương tử dành cho ta cũng ít đi, chỗ nào cũng bảo vệ lão già đó. Cũng phải, là do ta bất tài, không thể cho nương tử cuộc sống mà nàng muốn, nương tử dần dần đối với ta…”
Ta giơ tay bịt miệng hắn lại, trừng mắt: “Còn không nói tử tế thì ra ngủ thư phòng.”
Lâm Mặc càng ấm ức, nhưng may là hắn không nói chuyện kiểu trà xanh nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta như vậy, chẳng phải là vì nương tử thích sao.”
“Chàng nói gì?” Ta không nghe rõ.
“Không, không có gì.”
Hắn vẫn là ấm ức không dứt.
Trước đây, ta thực sự tưởng Lâm Mặc là bạch liên hoa đáng thương thuần khiết.
Nhưng bây giờ thì sao?
Một người có thể trở thành Ngôn Mặc, có thể bạch liên hoa đến đâu chứ?
Một người có thể giả vờ yếu đuối lừa gạt người khác, có thể bạch liên hoa đến đâu chứ?
Một người ngay cả thần y cũng khâm phục, có thể bạch liên hoa đến đâu chứ?
Tóm lại, ta bây giờ là không tin hắn nữa rồi.
Hắn nói hắn sợ ta biết hắn khỏe mạnh rồi sẽ rời xa hắn, sợ ta không yêu hắn như bây giờ nữa.
Ta não yêu đương, ta tin rồi, ta không trách hắn, dù sao ta cũng hưởng thụ rồi không phải sao?
Bây giờ đột nhiên nhớ lại, cảm động thì không thấy đâu, chỉ thấy lửa giận bừng bừng.
Lúc ta từ hầu phủ trở về, hắn đã rơi xuống nước, suy yếu gần một tháng rồi.
Lúc ta gặp hắn, hắn gầy đến mức da bọc xương, mặt mũi trắng bệch, cảm giác như sắp tắt thở đến nơi.
Nói thế nào nhỉ? Ta bây giờ chỉ cảm thấy thế giới này nợ hắn một tượng vàng Oscar!
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại. Một người chỉ biết giả vờ đáng thương để lấy lòng thương hại, chắc là không xấu đến mức nào đâu nhỉ?
Chắc là không đâu nhỉ? Không đâu nhỉ? Không đâu nhỉ?!
Ta vác giỏ trúc nhỏ, cầm lấy cái xẻng vàng ròng cha thủ phú tặng.
“Mẹ ơi! Chúng ta đi ra sau núi đào rau dại thôi!”
Một ngọn núi lớn như vậy, có mấy ngọn núi liền nhau, chắc chắn có rất nhiều rau dại!
21
Xem ra, Lâm Mặc vẫn coi như bình thường, trừ việc thích làm nũng một chút, dính người một chút, mọi thứ đều rất bình thường.
Không có dấu hiệu phát điên nào.
Sau khi đến tiền trang, bọn họ đều rất bận rộn.
Cha thủ phú dẫn Lâm Mặc bận rộn tiếp quản công việc sơn trang, A Hoa và ca ca A Ngưu được đưa đi học tập.
Cha mẹ ta cảm thấy ngại ăn không ngồi rồi ở đây, luôn muốn tìm chút việc gì đó để làm.
Chỉ có mình ta là cả ngày không có việc gì làm, ăn uống, tiêu dao tự tại.
Mua đồ cũng không cần hỏi giá, vui lên còn thưởng cho người bán hàng chút tiền.
Ta nghĩ cuộc sống như vậy quả thực quá hoàn hảo.
Ngay khi ta cảm thấy mãn nguyện với những ngày tháng như vậy, nữ chính xuất hiện.
Xuất hiện ở cửa thiên hạ tiền trang, điểm danh muốn gặp ta.
Ta mang theo tâm trạng run rẩy sợ hãi gặp nữ chính.
Một thân váy hồng, như yêu tinh hoa đào ngày xuân, nữ chính thấy ta mắt sáng lên, lao thẳng về phía ta.
Nàng ôm chặt lấy ta nói: “Tỷ tỷ, cuối cùng muội cũng gặp được tỷ rồi.”
Ta… Có thân thiết với nữ chính lắm sao?!