Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Trác vừa nghe tin thì tin tức tốc đến, hắn nổi trận lôi đình, tung cước đá văng cửa phủ dọa đám gia nhân run như cầy sấy.
“Ngươi rốt cuộc đã nói gì với nàng khiến nàng sầu khổ như vậy, sốt cao không hạ, bệnh nặng không dứt?”
Vẻ giận dữ của hắn hệt như kiếp trước.
Ta đang ngồi bày cờ, cũng chẳng buồn đứng lên, sắc mặt không đổi bảo gia nhân lui ra.
“Mùa đông năm Khánh Nguyên thứ mười một rét mướt, chiêu này nàng ta từng dùng rồi.”
“Bấy giờ Giang Chiếu Ảnh một mình đến Phượng Nghi Cung, lấy cớ vấn an nhưng lời lẽ lại phạm thượng.”
“Khi về Tử Vân Điện liền lâm bệnh nặng, sau đó ngươi giận lây sang ta, nửa năm không bước vào Phượng Nghi Cung.”
“Hôm nay việc ngươi đến làm ầm lên chính là phương thuốc diệu kỳ đấy.”
“Không quá mười ngày sau, ắt nàng ta sẽ khỏi bệnh.”
Nghe lời gợi nhắc ấy, Tạ Trác mới dường như nhớ ra chuyện cũ kiếp trước, song vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.
“Ngươi muốn phân biệt thật giả thì cứ tùy ý mời một đại phu nào đó giữa phố về bắt mạch sẽ rõ.”
Ta dứt lời, Tạ Trác thoáng trầm ngâm, cơn giận cũng vơi quá nửa.
Thái y trong cung e rằng đã bị mua chuộc, nhưng vị đại phu ngẫu nhiên hắn dẫn về thì nàng ta khó bề lừa gạt.
Khi rời phủ, gương mặt hắn vương nét uể oải, chẳng còn lửa giận bừng bừng như lúc đến.
Kiếp này, chiêu thức vẫn được lặp lại, nếu Tạ Trác vẫn chưa nhìn thấu thì có lẽ đành chấp nhận bị lừa dối.
Sủng phi ở Tử Vân Điện của hắn xưa nay giỏi nhất trò giả bệnh yếu đuối, lấy lùi làm tiến.
Về sau, Giang Chiếu Ảnh kết oán nhiều nơi trong hậu cung, bị người hạ độc hại ngầm.
Nhưng trước lúc trút hơi thở cuối cùng, nàng ta vẫn một mực đổ hết tội lỗi lên đầu ta.
“Việt thị không dung ta, hại ta đến nông nỗi này…”
Nàng tắt thở để lại vết rạn không cách nào xóa nhòa trong quan hệ giữa ta và Tạ Trác.
Hắn xây lại cung điện, thắp đèn trường minh, rước phương sĩ vào cung chỉ mong quý phi xuất hiện trong mộng.
Khi ta rời cõi trần thế, hắn nói: “Chỉ nguyện kiếp sau chúng ta lướt qua nhau như người xa lạ, chẳng làm oán ngẫu.”
Kiếp này trở lại, điều Tạ Trác thấy may mắn nhất chính là Giang Chiếu Ảnh vẫn còn sống.
Cố nhân vẫn còn, hắn còn muôn vàn tiếc nuối để bù đắp.
Nhưng tất cả giờ chẳng liên quan gì đến ta.
Người của Việt vương đã đến.
3
Ngày ta vào cung cáo biệt thì bắt gặp Tạ Trác ở ngoài cổng.
Sắc hắn nặng nề, ánh mắt trầm xuống.
Khi ta và hắn chạm mặt nhau, cuối cùng hắn cũng cất lời với giọng hơi do dự: “Chuyện năm Khánh Nguyên thứ mười một, là cô đã trách lầm nàng.”
Hẳn hắn đã âm thầm xác minh.
“Chỉ chuyện ấy thôi ư?”
Nếu nói cặn kẽ từng chuyện thì e rằng không thể kể xiết.
“Việt Tranh, nàng luôn gay gắt như vậy, khiến người khác chẳng có cơ hội thở.”
“Chiếu Ảnh đã hối hận tạ tội với cô, chỉ vì nàng ấy quá để tâm đến ta mà lo lắng bất an.”
“Hà cớ gì nàng nhất định phải phân định đúng sai rạch ròi?”
Ta chỉ muốn một lời công bằng, lại thành ra ‘chèn ép quá mức’ sao?
Ta cười khẩy, không muốn tốn thêm nửa câu.
Tạ Trác chặn lối ta, nói: “Cô biết nàng thông tuệ giỏi bày mưu tính kế, Chiếu Ảnh đâu phải đối thủ của nàng.”
“Tiền duyên giữa hai người bọn ta đã sâu, nay nàng có ký ức kiếp trước còn Chiếu Ảnh thì không, ấy là bất công với nàng ấy.”
“Về sau nếu gặp lại, mong nàng nhường nhịn, đừng làm khó nàng ấy.”
Ta nhìn về phía xa, nơi một người đang phi ngựa đến.
“Điện hạ nghĩ ngợi nhiều rồi.”
“Từ nay về sau, ta với người và Thái tử phi chẳng cần gặp lại.”
“Ý nàng là gì?”
Hắn ngỡ ngàng hỏi dồn dập.
“Ta sắp về Việt quốc.”
Tạ Trác dõi mắt theo tầm nhìn ta, thấy người đang cưỡi bạch mã tiến tới chính là tướng quân Phong Triết được phụ vương phái tới.
Y vẫn một thân giáp bạc như xưa, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt nghiêm nghị kiệm lời.
Kiếp trước, khi ta lâm bệnh nặng từng sai người gửi tin về Việt quốc, dặn sau khi ta khuất đừng đưa linh cữu ta vào hoàng lăng triều Đại Dận, chỉ nguyện trở về cố thổ, yên nghỉ nơi lăng mộ Việt gia.
Cũng chính Phong Triết đến đón ta.
Lúc ấy, tóc mai y đã điểm bạc.
Y đi theo Việt Vương tung hoành nơi sa trường, suốt đời chẳng lập gia thất.
Về sau thế nào, ta cũng chẳng hay biết nữa.
“Ôn Chủ, ta tới đón người về nhà.”
Ta vừa nhấc chân bước đến bên Phong Triết thì Tạ Trác đột nhiên nắm cánh tay ta.
Trong mắt hắn ánh lên nộ ý, giọng gầm khẽ: “Kiếp này nàng muốn chọn hắn ư?”
“Điện hạ đã vượt lễ rồi. Kiếp này, ta chọn ai đi nữa cũng chẳng liên can gì đến điện hạ.”
Hắn càng siết tay mạnh hơn làm ta đau, trong mắt dâng trào phẫn uất.
“Dù nàng chọn ai thì tuyệt đối không được là hắn.”
Ta hơi ngước nhìn lên, đôi mắt thoáng ý giễu cợt.
“Điện hạ quên mất thân phận rồi ư, bây giờ điện hạ chẳng có quyền can thiệp bất kỳ quyết định nào của ta.”
Ta giật mạnh tay, dễ dàng gỡ thoát sự kìm kẹp của Tạ Trác.
Trong mắt hắn cuộn đầy bão giận nhưng buộc phải dằn xuống.
Ta đang lướt qua cạnh hắn bỗng dừng chân, khẽ cười như có ý trêu chọc: “Điện hạ không cho ta chọn, ta lại càng muốn chọn người ấy.”
Ánh mắt hắn phút chốc rực lên lửa giận, rồi đành bất lực dập tắt.
Ta chạy nhanh về phía Phong Triết.
Trên gương mặt nghiêm nghị của y thoáng chút dịu đi, cũng nhanh tay tiếp sức cho ta leo lên ngựa.
Ta và y cùng ngồi chung một yên cương.
“Ôn Chủ, ta đến muộn.”
Tạ Trác đứng sau nhìn theo, ánh mắt u ám lặng lẽ dõi vào khoảng không giữa ta và Phong Triết.
Nhưng ta chẳng ngoái đầu nhìn lại.
“Việt Tranh, có phải nàng đã sớm tính kế cùng hắn rời đi?”
Hắn hỏi với theo.
“Phải thì sao!”
Ta quả quyết đáp.
Ngay khoảnh khắc âm vang ấy, ta đã vung roi, vó ngựa giẫm lên cỏ lá, tung bụi đất mịt mờ.
Ta và Phong Triết thúc ngựa lao xa, chỉ còn tiếng ta vọng lại trong gió để Tạ Trác nghe trong bất lực.
4
Ngày ta trở về Việt quốc tựa như đã trải qua mấy kiếp.
Quay lại cung điện xưa, từng ngọn cỏ, cành cây vẫn giữ dáng vẻ thuở nào.
Phong Triết nghĩ rằng ta rời quê hương hai năm nên có nỗi nhớ khôn xiết, nhưng kỳ thực đó là hai kiếp người.
Kiếp trước ta vào Kinh thành rồi chẳng bao giờ được trở về, cuối cùng lâm bệnh qua đời nơi chốn kinh kỳ.
Nơi này chính là cố quốc ta ngày đêm mong ngóng mà không thể quay về.
Phụ vương nghe tin hôn sự tan vỡ, ngược lại an ủi: “Chốn hoàng gia phức tạp, thâm cung khó xử, chẳng bằng ở lại Việt quốc tự do tự tại.”
“Năm xưa Hoàng thượng có chỉ nên chúng ta đành phải tuân lệnh.”
New 2