Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Lúc này, Tiểu Tư tổng ba tuổi rưỡi sau khi nghe tôi nói xong liền ôm chặt lấy cổ tôi.
“Ma ma đừng đi lên những vì sao.”
“Được rồi.” Tôi mềm lòng đến tan chảy, khẽ ôm lấy con: “Mẹ sẽ không đi, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Mẹ sẽ bảo vệ con.
Ai cũng không thể cướp con khỏi tay mẹ.
8
Năm thứ tư rời khỏi Bắc Thành.
Tôi chính thức tiếp quản một phần doanh nghiệp gia đình.
Cốt truyện dường như đã hoàn toàn rẽ sang hướng khác so với tiểu thuyết. Tôi nhờ người đi dò hỏi tin tức của Diêu An An.
Cô ấy hiện tại đang vui vẻ giữa ba người đàn ông: một ảnh đế có phần bệnh kiều, một cậu em trai là huấn luyện viên thể hình và một vị giáo sư nho nhã nhưng đầy nguy hiểm.
Cô ấy sống rất hạnh phúc.
Nguyên tác vốn là một cuốn tiểu thuyết NP, trong đó Tư Trạm có khả năng chiến thắng cao nhất trong số các nam chính.
Nhưng không hiểu vì sao, anh ấy lại không đến với nữ chính như thiết lập ban đầu.
Tôi chưa bao giờ chủ động nhắc đến Tư Trạm.
Anh ấy giống như một vết sẹo cũ trong tim tôi, một vết thương bị băng kín, không nhìn thấy ánh sáng nhưng bên dưới vẫn không ngừng rỉ máu.
Chưa bao giờ lành cũng chẳng thể chữa khỏi.
Năm thứ năm, tôi dẫn Tiểu Bảo tham dự một buổi tiệc thương mại.
Năm nay, thằng bé đã biết chạy nhảy khắp nơi, tôi không thể giữ lại được:
“Đi chậm thôi con.”
Tiểu Bảo: “Mẹ ơi, vừa nãy chú Lục có chào mẹ mà mẹ không thấy. Mình đi tìm chú ấy đi, chào hỏi một tiếng cũng tốt mà!”
Tôi: “Hả? Lục nào cơ?”
Tiểu Bảo: “Chú Lục của tập đoàn Lục thị ấy! Chú ấy rất cẩn thận, mỗi lần gửi hồ sơ đấu thầu đều sạch sẽ, không dính dấu vân tay, không có nếp gấp. Còn có giám đốc thương mại của tập đoàn Thẩm thị nữa, vừa dắt nhị tiểu thư nhà họ Từ đi ngang qua, còn nhìn về phía chúng ta nữa kìa. Mẹ, mẹ có đang nghe không thế? Không phải mẹ đến đây để xã giao sao?”
Tôi: “…”
Không phải.
Chẳng lẽ đầu óc kinh doanh cũng có thể di truyền sao?
Gen của Tư Trạm… có phải quá đáng sợ rồi không?
“… Đừng chạy lung tung.” Tôi bối rối hồi lâu, rồi dặn dò: “Tìm chỗ nào chơi đi, muốn ăn gì thì gọi Kỷ Đường Tần, con cũng đừng uống quá nhiều đồ lạnh, nhớ chưa?”
Cậu nhóc sữa tỏ vẻ tủi thân: “Nhớ rồi ạ.”
Tôi xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại trên đầu nhóc con.
Sau khi bàn xong công việc, bữa tiệc cũng đã sắp kết thúc.
Tôi vội vàng quay lại, phát hiện nhóc con Cố Kiên Cường đã ngồi xuống bên cửa sổ.
Chiếc ghế quá cao, đôi chân ngắn nhỏ của cậu nhóc cứ đong đưa qua lại.
Cậu nhóc quay lưng về phía tôi, nghiêm túc nói:
“Mẹ cháu tên là Cố Niệm là người phụ nữ đẹp nhất Seattle.”
“Nhưng mẹ không thích cháu gọi là Niệm Niệm, mỗi lần cháu gọi như thế mẹ đều buồn. Mẹ chỉ thích cháu gọi mẹ là Cathy.”
“Chú ơi.” Cậu chống cằm đầy mong chờ nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh:
“Cháu với chú trông thật giống nhau, chú có phải anh trai cháu không?”
Đêm tối huyền ảo, phía sau là hội trường yến tiệc rực rỡ ánh đèn.
Người đàn ông trong bộ vest phẳng phiu rõ ràng bị câu hỏi ấy làm cho sững lại, bàn tay to lớn giơ lên định xoa đầu cậu bé, nhưng rồi lại chùng xuống.
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp mà dịu dàng:
“Không phải, con phải gọi ta là ba.”
Bước chân tôi lập tức khựng lại.
Là Tư Trạm.
9
Lâu quá không gặp Tư Trạm.
Gương mặt ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Doanh nghiệp nhà họ Tư trải dài khắp thế giới, muốn hoàn toàn tránh khỏi cũng không dễ dàng.
Tôi từng thấy anh ấy trên bản tin tài chính, nhưng mỗi lần lướt qua tôi đều lập tức chuyển kênh.
Vậy nên tôi không biết rằng anh ấy đã trở thành như thế này.
Tư Trạm gầy đi rất nhiều.
Vẫn gọn gàng, chỉn chu nhưng ở độ tuổi ngoài ba mươi lại luôn chống gậy bên mình, trong mắt phủ đầy mệt mỏi không thể xua tan.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ hào hoa hay kiêu ngạo của năm nào.
Anh ấy ngồi đối diện tôi, quanh người bao phủ một sự cô độc nặng nề: “Em không định giải thích sao?”
Tôi giật mình: “Hả?”
“Tai nạn xe, giả chết, mất tích.”
Tư Trạm cười khổ: “Anh nằm trong bệnh viện đến ngày hôm sau mới biết, người bị anh đâm vào trong vụ tai nạn đó… là em.”
“Anh lập tức quay lại tìm, nhưng họ nói với anh… em đã chết.”
“Làm sao có thể?” Anh ấy lẩm bẩm. “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Anh không tin, nên vẫn tiếp tục tìm. Nhưng tìm thế nào cũng không thấy.”
Cái tên “Cố Niệm” dường như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Anh ấy bị chấn thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn, xương bánh chè chân trái vỡ vụn, vai phải gãy nát.
Mang thân thể bệnh tật, anh ấy đến cảng thành tìm cha vợ.
Nhưng vẫn bị từ chối ngoài cửa.
Tôi không biết nên cảm thấy thế nào.
“Anh tìm tôi làm gì?”
“Em là vợ anh, anh không nên tìm em sao?”
“Nhưng giữa chúng ta không có tình cảm.” Tôi nhắc nhở anh ấy: “Tư Trạm, đối với anh mà nói thì tôi chỉ là một gánh nặng.”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“Nếu không có tôi, anh đã có thể ở bên Diêu An An một cách trọn vẹn rồi.”
“Không phải vậy.” Ánh mắt Tư Trạm thoáng lên sự giằng xé đau đớn: “Niệm Niệm, năm đó không phải như em nghĩ, tôi và Diêu An An đúng là đã định ở bên nhau, nhưng đó là vì…”
“Mẹ ơi.”
Phía sau vang lên giọng nói mềm mại của Cố Kiên Cường.
Cậu nhóc ăn xong bánh bí đỏ, chạy lon ton đến.
New 2