Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Yêu phụ hại nước hại dân, ngươi phải chết!”
“Đại Tấn sao có thể rơi vào tay hạng người như ngươi…”
Giây phút hắn nâng cao chủy thủ chuẩn bị đâm xuống, ta chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Quen thuộc đến mức, dường như kiếp trước ta cũng từng nghe qua.
“Uyển Thanh!”
A Triết lao tới, nhưng thân thể y gầy yếu, ta không khỏi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo cơ thể ta lại bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Ta kinh ngạc mở mắt.
Y không biết lấy đâu ra sức mạnh mà thực sự đã cứu được ta.
Thiếu niên mảnh mai khẽ run rẩy, nhưng vẫn cố chấp che chở ta dưới thân mình.
Một mùi máu tanh nồng đậm xộc đến.
Ta nghiêng đầu mới nhận ra, mũi dao đã đâm xuyên qua bờ vai y.
Long bào màu cam vàng nhuộm một mảng đỏ sẫm, sắc máu ngày một đậm dần.
“A Triết! A Triết!” Ta hoảng hốt, vội vã đưa tay đỡ lấy y, đến cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Cấm vệ trong cung rốt cuộc cũng đến muộn màng, lập tức chém giết thích khách, vây chặt lấy chúng ta.
Từ khóe miệng tân hoàng non trẻ trào ra dòng máu đỏ, nhưng nét mặt y lại bình thản và thỏa mãn.
Cho đến khi đầu y vô lực tựa lên ngực ta, giọng nói yếu ớt nhưng đầy cố chấp:
“Đã nói rồi… đừng… đi…”
9
Chủy thủ xuyên qua xương bả vai y, tuy không chạm đến yếu huyệt nhưng thân thể y vốn yếu ớt nên tình trạng lại nguy kịch đến bất thường.
Thái y viện quỳ đầy một dãy, tất cả linh đan diệu dược trong quốc khố đều được lật tung tìm kiếm.
Nghe đồn thuở nhỏ A Triết cũng từng trải qua một trận nguy nan như vậy.
Khi ấy y vẫn còn là một hài tử bi bô tập nói, sắp phá vỡ ràng buộc bẩm sinh mà cất lên câu đầu tiên trong đời.
Nhưng vào một đêm tối, kẻ ghen ghét y đã cắt đứt yết hầu của y.
Lần đó chính Nguyên Nhất xuất sơn cứu y.
“Sau này Nguyên Nhất truyền thụ cho ta các loại thuật bói toán. Hắn nhận ra ta có thiên phú dị bẩm, liền phong bế ngũ giác của ta, coi như cái giá phải trả.”
“Hà tất phải lấy cách đó làm đại giới?” Ta tiếp lời y, cố ý giữ cho y tỉnh táo thêm chút nữa.
Các cung nhân liên tục ra vào, không ngừng thay khăn lạnh lên trán y.
Y trầm mặc một lúc rồi đưa tay về phía ta.
Ta vội nắm chặt tay y, chỉ nghe y chậm rãi nói:
“Không có đại giới, thì phải lấy thọ mệnh ra đảm bảo.”
“…Ngươi lại nói lời vô căn cứ rồi.”
“Ngươi thử tính xem, ta không tin ta chỉ có thể sống đến đây.”
Y khẽ nhếch đôi môi khô nứt, nụ cười vẫn đẹp đến mức khiến người ta mê đắm.
“Không tính được. Nếu tự tính mệnh mình, số mệnh sẽ càng tính càng bạc.”
Ta có chút tức giận, giận y hôm nay nói quá nhiều lời xui xẻo.
Y lại vội vàng trấn an ta:
“Nhưng ngươi không cần lo lắng, Nguyên Nhất từng tính cho ta rồi. Hắn nói ít nhất ta có thể sống đến…”
“Hai mươi tuổi.”
“Vậy thì sau khi khỏe lại đừng tính toán gì nữa, cố mà sống đến trăm tuổi đi.”
“Không được,” y khẽ lẩm bẩm, sắc mặt lại trở nên tái nhợt hơn.
Chỉ thấy y chậm rãi khép mắt, thanh âm nhẹ như gió thoảng:
“Ta còn phải giúp ngươi, Uyển Thanh…”
10
Chỉ cần có một chút tỉnh táo, A Triết liền tự mình xử lý quốc sự.
Phụ thân ta do dự lưỡng lự, bên ngoài những lời đồn đại về ta ngày càng lan rộng. Ta biết rõ kẻ giật dây phía sau là hoàng hậu nhưng nhất thời chưa có sức phản kháng.
Chỉ có A Triết dốc sức bảo vệ ta nơi triều đình, mới có thể miễn cưỡng giữ được thế cân bằng.
Vậy nên ta lặng lẽ chờ đợi trong hậu cung, không chủ động hỏi han chính sự, cũng không để kẻ thù có cơ hội ra tay mạnh hơn.
Tân hoàng tuổi nhỏ, tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt trong trẻo mà kiên định, không cần nổi giận mà vẫn đầy uy nghi.
Y thực sự là kẻ đã tính toán tất cả.
Tư duy và chiến lược trị quốc của y rõ ràng có trật tự, hoàng hậu từng bước bị đẩy khỏi vũ đài mà y không cần động thủ. Hóa ra, mọi thứ trước đây… chỉ là giả vờ.
Nhưng, vì sao chứ?
Sự thiên vị của y dành cho ta, ta đương nhiên hiểu rõ nhưng vẫn luôn né tránh không dám suy xét sâu hơn.
Giờ đây y đã suy nhược, cũng không còn thường xuyên bói quẻ như trước.
Y nói, “Không cần thiết nữa.”
Thoáng chốc đã vào cuối thu.
Dưới sự chăm sóc hằng ngày của ta, thân thể của y dần hồi phục.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của ta hay không mà ta luôn có cảm giác y đang nhanh chóng lột xác, sự non nớt trước kia dần biến mất.
Nửa năm trước, ta nhìn y như một đứa trẻ.
Nhưng lúc này y khoác trung y, ngồi dưới đèn đọc sách.
Ánh mắt y bất chợt nhìn sang, đúng lúc ta đang dò xét y, khiến ta giật mình quay đi.
Y bật cười khẽ.
“Mẫu hậu nhìn ta đến mức ta không đọc được sách nữa rồi.”
“Lúc này lại gọi mẫu hậu rồi, chăm sóc ngươi hơn trăm ngày cũng chưa từng nghe gọi một câu…” Ta thuận miệng trêu chọc, chẳng kịp suy nghĩ mình vừa nói gì, liền bị y cắt ngang.
Giọng y vang lên rõ ràng bên tai:
“Vậy người muốn ta gọi thế nào?”
Y đã đến rất gần, gần đến mức toàn thân ta rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thiếu niên không còn là thiếu niên nữa, tựa như đã phá vỡ một lớp xiềng xích nào đó, sự xâm lược ngày càng lộ rõ.
“Không lớn không nhỏ!” Ta không dám nhìn y, rõ ràng biết những điều gần đây đã dần thay đổi nhưng vẫn cố chấp không muốn đối mặt.
“Được rồi…”
Y vòng tay ôm lấy ta từ phía sau, cằm tựa lên bờ vai ta, giọng nói trầm thấp khẽ vang bên tai:
“Lăng Phong bọn họ đã trở về rồi, cùng ta đi gặp đi.”
New 2