Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

11

Cùng Lăng Phong trở về còn có muội muội của ta, bụng nàng đã khẽ nhô lên.

Nàng tròn trịa hơn trước, đang ngồi nghỉ trong Phù Bích Đình.

Rõ ràng mới chỉ là đầu thu, tiết trời hơi se lạnh, nhưng nàng lại lộ rõ vẻ nóng nực, ngủ cũng chẳng được an ổn.

Lăng Phong không ngừng đưa mắt nhìn nàng đầy lo lắng, nhưng vì có người xung quanh, hắn lại không thể hành động gì.

Lúc này ta mới chú ý đến người đàn ông cao lớn đứng cạnh muội muội.

Hắn đeo mặt nạ, vận y phục dị vực, hiển nhiên là người Tiên Ty.

Chắc hẳn là hộ vệ thân cận mà Kỳ Việt đã sắp xếp cho nàng.

Vóc dáng hắn cường tráng, đang không ngừng phe phẩy quạt giúp nàng xua đi oi bức.

Lâu ngày không gặp, đến khi hoàn hồn lại ta mới phát hiện khóe mắt mình đã ươn ướt.

Ta sai ngự thiện phòng chuẩn bị những loại bánh mà muội muội yêu thích từ nhỏ, không dám quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ ngồi bên đợi nàng tỉnh giấc.

Lăng Phong bị A Triết gọi đi tra hỏi.

Trời cao trong xanh, người thân ở bên cạnh, không bệnh không thương, tất cả đều tĩnh lặng và bình yên.

Giá như khung cảnh này có thể kéo dài đến vài chục năm thì tốt biết bao.

Thuở nhỏ, cô cô dạy chúng ta lễ nghi cưới gả từng bảo:

“Con gái rồi cũng phải xuất giá, lấy chồng theo chồng, sẽ có một gia đình mới.”

Muội muội bĩu môi, đầy bất mãn:

“Muội với tỷ sinh ra đã là người một nhà, không cần cái gì mà nhà mới!”

Rồi nàng nhào vào lòng ta, níu chặt lấy tay áo:

“Tỷ tỷ, tỷ sẽ không vì nam nhân mà bỏ rơi muội đâu nhỉ? Muội muốn mãi mãi ở bên tỷ.”

Ta cười, vuốt tóc nàng:

“Ngốc à, dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn mãi là một nhà.”

Chúng ta đã hứa với nhau, cả đời này sẽ bảo vệ đối phương.

Ông trời đã cho ta một cơ hội làm lại, không thể để lại tiếc nuối nữa.

Nàng dụi mắt tỉnh dậy, vẫn là bộ dáng ngơ ngác đáng yêu như thuở bé.

Ta dịu dàng cất tiếng:

“Về nhà rồi, Khởi Thanh.”

Nước mắt lặng lẽ dâng lên nơi khóe mi nàng.

Biết phụ nữ có thai không thể xúc động quá mức, ta vội ôm chặt nàng vào lòng.

“A tỷ, muội về rồi.”

Nhìn cái bụng nhô lên của nàng, ta thầm nghĩ, hài tử của nàng nhất định sẽ xinh xắn đáng yêu như hài nhi kiếp trước của ta.

Mỗi ngày mở to đôi mắt tròn xoe, giống nàng, cũng giống ta.

Ta muốn đưa tiểu ngoại sanh lên Trích Tinh Lâu cao nhất của Đại Tấn, chỉ cho nó xem bầu trời đầy sao, nói cho nó biết đâu là ngôi sao thuộc về huynh trưởng của nó, đứa con của ta ở kiếp trước.

Chắc hẳn nó cũng sẽ giống mẫu thân, nghịch ngợm bướng bỉnh, hai mẹ con cùng nhau xuống sông bắt cá, về nhà lấm lem bùn đất rồi lại lao vào lòng ta, làm nũng để ta không thể trách phạt một lời nào.

12

Mùa đông sắp đến, A Triết và Lăng Phong đã chuẩn bị đầy đủ để san bằng Hung Nô.

Ta muốn giữ muội muội ở lại, Lăng Phong cũng đồng tình, nhưng nàng lại từ chối.

Nàng nức nở, nói rằng nàng yêu Kỳ Việt đến điên cuồng, không muốn rời xa hắn quá lâu.

Ta chớp mắt, nhất thời không đoán được lời nàng nói là thật hay giả.

Nhưng để một nữ nhân đang mang thai đi đến nơi nguy hiểm như vậy, ta thực sự không yên lòng. Khuyên bảo hết lời, thậm chí có ý định ép buộc nàng ở lại.

Thế nhưng muội muội vô cùng kiên quyết.

Theo lời nàng, tình cảm giữa nàng và Kỳ Việt kiên định như vàng đá, dù trời có sập cũng không lay chuyển nổi.

Nói rồi nàng tựa đầu vào vai ta, nghiêng mặt sang một bên.

Theo ánh mắt nàng, ta lại nhìn thấy nam nhân đeo mặt nạ kia.

Một suy đoán đáng sợ dần trỗi dậy trong lòng.

Ta chỉ có thể nói:

“Ta sẽ gửi thư cho Kỳ Việt, bắt hắn nhất định phải bảo vệ ngươi chu toàn… Nếu không, ta sẽ không tha cho hắn.”

Muội muội khẽ cười, nói buổi tối muốn ngủ cùng ta.

Một nỗi bất an khổng lồ vây lấy ta.

Ta không quên kiếp trước Kỳ Việt đã nhẫn tâm vứt bỏ ta và đứa trẻ thế nào.

Hắn đối với người Đại Tấn, rõ ràng hận thấu xương.

Muội muội làm sao có thể trở thành ngoại lệ?

Buổi tối ta cũng không có tâm trạng dùng bữa, đồ ăn đều nguội lạnh để sang một bên.

Đang phiền muộn thì cung nhân tiến vào, ta nhận ra đó là người bên cạnh A Triết.

Y sai người đưa tới cho ta một chiếc tịch diên hồ (lọ hít mũi).

Ngọc chất trong suốt, trên thân bình có vài nét vẽ phác họa đơn giản.

Rõ ràng là ta.

Ta khẽ cong môi.

Mấy trò nhỏ như vậy, dạo gần đây càng lúc càng nhiều.

Vặn mở lọ, bên trong lại có một mảnh lụa thêu được cuộn tròn.

Ta rút ra, mở ra xem.

Trên đó chỉ có hai chữ: “Vô sự.”

Vô sự, chớ hoảng.

Thì ra là lời dặn dò của y.

Ta ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong màn đêm sâu thẳm, đâu đó trong cung điện, một ngọn nến vừa được thắp lên.

Tựa như y đang ở không xa, mỉm cười nhìn ta.

13

Chiến hỏa bùng lên theo một cách khó lường nhất.

Không ngờ lại là Kỳ Việt khơi mào trước.

Quả nhiên là hắn vẫn không nhịn được.

Ta nhìn về phía trước, cờ xí bay phần phật, giáp vàng chói mắt, Kỳ Việt cưỡi chiến mã, tay cầm trường thương khí thế bừng bừng.

Thiếu niên tướng quân, uy phong lẫm liệt.

Nhưng khác với kiếp trước là ta từng đứng phía sau hắn. Mà ở kiếp này, chúng ta lại đối diện nhau, trong mắt tràn đầy sát ý không đội trời chung.

Trước lúc lên đường, phụ thân nhất quyết muốn ta theo ra chiến trường, nếu không, ông sẽ không cầm binh.

Lần đầu tiên, ta thấy A Triết nổi giận đến thế.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương