Chương 3:
Tôi cũng chen phụ họa:
“ đó Đình Đình, chúng ta ở cùng nhau không lẽ còn không rõ con người cậu ? Những lời kia toàn vu khống cả, vài ngày nữa sẽ lắng xuống thôi.”
Vương Đình Đình lo lắng:
“Nhưng mà… họ mắng tôi là đồ hư hỏng, là con đĩ…”
Tôi tiếp lời:
“Cũng bởi vì cậu quá nổi bật đấy thôi. Chỉ có những cô gái xinh đẹp mới soi mói, quá rực rỡ mới người khác khó chịu. Cứ tôi đi, một người bình thường không có nổi bật, có thèm để ý đến đâu?”
Trong mắt Vương Đình Đình, tôi dường đã thấy sự d.a.o động, cô ta là dễ dàng thuyết phục bởi vì bản chất, cô ta và Từ Na vốn đã cùng một giuộc.
Cuối cùng, Vương Đình Đình chỉ lẩm bẩm:
“… ?”
“Đương nhiên là rồi. Tối nay lại đi chơi nhé, anh chàng hôm bữa cũng sẽ đến đó.”
Từ Na thì chẳng thèm bận tâm mấy lời đồn trên mạng.
Cô ta còn thay ngay một chiếc áo voan mỏng, thậm chí không mặc bên trong, đầy tự tuyên bố tối nay phải hạ gục một soái ca.
Bầu không khí náo nhiệt Vương Đình Đình dần quên đi bất an, còn bắt so bì với người khác.
“Đường Vân, đi chung với bọn mình đi, suốt ngày ru rú trong phòng thì chán chết.”
Phó Thiến đã hẹn hò với trai, nên trong phòng chỉ còn mình tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Vương Đình Đình đã chen bằng giọng châm chọc:
“Na Na à, cậu chẳng lẽ không biết Đường Vân luôn tự ti dáng người ? Kéo cô đi cùng, chẳng phải ép cô khó xử à?”
Trong lòng tôi vui mừng vì không phải tìm lí do, nhưng mặt gượng phụ họa:
“Ừ, tôi thôi .”
Rồi cố ý làm bộ buồn bã, tỏ rất muốn đi cùng mà không dám.
Từ Na vừa định tiếp tục khuyên, thì đã Đình Đình lôi xồng xộc :
“Đi thôi đi thôi, muộn chút nữa ký túc đóng cửa mất.”
.
Cả đêm đó, hai người không .
Diễn đàn trường thì càng càng quá đáng, trên đó tung họ tham gia “vận động tập ”, chắc chắn là có bệnh.
Các nữ sinh trong tòa ký túc bắt bất an, bởi máy giặc ở hành lang là dùng chung , họ sợ liên lụy.
nên, làn sóng mắng chửi càng càng dữ dội.
Đến hai người trở , Vương Đình Đình đã cuống quýt phân bua:
“Bọn mình chỉ chơi game suốt đêm thôi, nào có làm bậy bạ đâu. Cậu nhìn quầng mắt tôi , còn chưa kịp tẩy trang nữa, mệt muốn c.h.ế.t luôn rồi!”
“Na Na tới đã bảo cậu đi đính chính rồi mà cậu không chịu. Chả trách bao nhiêu người chửi chúng ta giờ muốn giải thích cũng khó. Toàn là chuyện không hề tồn tại, mà người ta cứ bịa đặt!”
Từ Na thở dài:
“Ừ, .”
Nhưng Vương Đình Đình không thấy được nụ hiểm ác thoáng lướt qua gương mặt Từ Na cô ta quay đi.
Còn tôi, cúi chơi điện thoại, trên màn hình phản chiếu nụ lạnh chính mình.
Không cần vội.
Chỉ tự mình trải qua mới biết, đồn độc ác đến mức nào.
Kiếp trước, sau tôi chết, gương mặt bịa đặt trắng trợn Vương Đình Đình đã người ta rằng tôi sự đã làm những chuyện bẩn thỉu kia.
Lần , tôi mong cô ta có nếm trải cảm giác đó cho đủ.
Thực chất, Từ Na chỉ là cái cớ Vương Đình Đình, cô ta chỉ dựa đó để phóng thích cái ác vốn có trong lòng mình mà thôi.
Rất nhanh, Vương Đình Đình theo Từ Na đã có người trai tiên.
Tôi có để cô ta tận hưởng hạnh phúc được chứ?
là tôi nặc danh nói với cậu ta rằng Vương Đình Đình sống buông thả, thậm chí còn gửi ảnh.
Quả nhiên, cậu ta hoảng sợ rồi bỏ chạy.
Hai người lập tức chia tay trên mạng, nhưng chẳng biết nào, đoạn nhắn lại lộ .
Vương Đình Đình sau đó đi bệnh viện kiểm tra, muốn lấy kết quả chứng minh sự trong sạch, nhưng miệng đời nói rằng giấy tờ là giả.
“Đình Đình, cậu so đo với họ làm , chỉ cần sống với bản thân là được.”
Tôi an ủi xong, còn mua cho cô ta một cốc trà sữa.
mặt Vương Đình Đình tỏ cảm động, nhưng thực tế chỉ quấn lấy Từ Na.
Trong lòng cô ta, chỉ có Từ Na mới hiểu được mình.
mong đợi, cô ta càng càng sa ngã, biến thành một kẻ thích phô bày cơ giống hệt Từ Na.
Từ Na mặc , cô ta bắt chước mặc nấy.
Không có theo đuổi, cô ta liền đi giật bồ người khác.
Thậm chí, có nam sinh tỏ tình với tôi, cô ta cũng chen thả ánh mắt đưa tình.
“Tiểu Vân, anh chàng là , nhìn sáng sủa ghê. Cậu có giới thiệu cho tôi không?”
Nhưng ngay Vương Đình Đình vừa lại gần, nhìn thấy bộ dạng ăn mặc hở hang cô ta, cậu ta lập tức bỏ chạy.
Vương Đình Đình còn bĩu môi khinh miệt:
“Đồ đàn ông giả tạo!.”
Tôi chỉ mà không đáp.
Rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ Quốc khánh.
Nhà Vương Đình Đình ở gần nên cô ta đã nề, ký túc chỉ còn tôi, Từ Na và Phó Thiến.
“Na Na à, lần trước tôi suýt nhận nhầm Đình Đình thành cậu, hai người càng chơi càng giống nhau đó nha.”
“Còn cả vụ có người mang hoa đến nữa, tôi còn tưởng tặng cậu chứ. ngờ là cho Đình Đình. Cậu ta đẹp trai minh tinh , là cậu giới thiệu cho Đình Đình ?”
Hôm đó Từ Na đi vắng, đến chỉ nghe nói Đình Đình nhận được một bó hoa.
Từ Na vốn không thích hoa cỏ, nên cô ta ban vốn không bận tâm.
Nhưng nay nghe tôi nói , lập tức trong lòng cô ta bắt vang lên hồi chuông cảnh báo.
Cô ta giả vờ thản nhiên trò chuyện:
“ à? Tôi chưa từng giới thiệu cho cô . Có lẽ là cô thôi.”
“Tôi nhìn cứ tưởng cậu chứ. Nhưng mà không , biết đâu sau Đình Đình , cô lại giới thiệu cho cậu đấy thôi.”
Tôi chỉ , rồi leo lên giường nằm nghỉ.
Những ngày sau, tôi đều cố tình nhỏ giọt tai Từ Na, cô ta dần ngứa ngáy khó chịu.
Kiếp trước, cũng chính vì tôi lỡ lời khuyên can, đã cô ta chán ghét rồi quay sang hại tôi.