Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi cong môi: “Cho nên mới nói thế sự vô thường mà. Tôi còn nhớ lúc đó cậu mặc một chiếc áo khoác, rất không đứng đắn gọi tôi là chị dâu đấy.”

Hồi đó tôi khoác tay Giang Tự Lâm, khách khứa đến nườm nượp.

Giang Dạ Chiêu theo sau bố mẹ anh ta, nửa đùa nửa thật nói: “Anh ơi, chị dâu ơi. Trăm năm hạnh phúc nhé—”

Mà bây giờ, người đàn ông đứng bên cạnh tôi, lại là người đã từng chúc tôi trăm năm hạnh phúc.

Thế sự vô thường.

Lâm Tuyết Nam và Giang Tự Lâm sánh vai nhau, nhìn thấy tôi và Giang Dạ Chiêu, người trước thần sắc tự nhiên: “Đây chẳng phải Dạ Chiêu và… em dâu sao.”

Giang Tự Lâm nhàn nhạt lướt qua tôi, khẽ gật đầu với Giang Dạ Chiêu.

“Không nên gọi tôi là em dâu, tôi là em gái, Giang Dạ Chiêu mới là em rể. Còn anh…” Tôi quay sang Giang Tự Lâm, cười mỉa mai: “Thật vô lễ, không biết chào hỏi em dâu sao?”

Giang Tự Lâm dường như không để tôi vào mắt, một câu cũng không đáp lời tôi.

Lâm Tuyết Nam không khỏi nắm chặt tay Giang Tự Lâm hơn, cô ta lén lút liếc nhìn phản ứng của Giang Tự Lâm, người sau vẫn rất bình tĩnh.

Lâm Tuyết Nam thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Giang Dạ Chiêu: “Dạ Chiêu, vị hôn thê của cậu luôn nói những lời kỳ lạ, cậu phải để ý chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

Tôi thấy kỳ lạ.

Giang Tự Lâm nghe tôi nói như vậy, chẳng lẽ lại không chút nghi ngờ thân phận thật sự của Lâm Tuyết Nam sao?

Tôi còn tra ra được Lâm Tuyết Nam là chị gái ruột của tôi, anh ta lại không tra được sao? Anh ta cưới vợ không điều tra lý lịch sao?

…Anh ta chẳng lẽ không biết, ở bên cạnh chị gái ruột của người bạn gái cũ, bạn gái cũ sẽ tổn thương đến mức nào sao.

Giang Dạ Chiêu nhếch mép: “A Chu tính cách vốn như vậy. Tôi không quản được cô ấy, cô cũng đừng hòng quản cô ấy.”

Lâm Tuyết Nam bị mất mặt, lập tức ủy khuất nhìn Giang Tự Lâm: “Anh xem hai người bọn họ kìa!”

Nghe thấy tiếng “A Chu” kia, đáy mắt Giang Tự Lâm thoáng qua một tia cảm xúc khó nhận ra.

Nhưng anh ta che giấu rất tốt, anh ta nhìn tôi một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Trăm năm hạnh phúc.”

Chúc tôi và Giang Dạ Chiêu sao?

Tôi gật đầu: “Cảm ơn, sẽ như vậy.”

Lúc này, bố mẹ tôi thân thiết gọi: “Con yêu, đừng đứng mệt, đói thì đi ăn chút gì đi.”

Rồi họ nhìn thẳng vào mắt tôi, nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức tắt ngấm: “Con…”

Rõ ràng, con yêu mà họ gọi không phải là tôi.

Tôi nhướng mày: “Dạ Chiêu đến tham dự tiệc đính hôn của anh họ, xét về tình lý con cũng phải đến chứ. Huống chi—có em gái nào lại không tham dự tiệc đính hôn của chị gái mình sao?”

Sắc mặt bố tôi đại biến, lập tức nhỏ giọng quát: “Hứa Chu Nhung!”

Chết tiệt.

Tôi giận đến không chịu nổi, giơ tay lên tát mạnh vào mặt Lâm Tuyết Nam.

Không ai ngăn cản, Lâm Tuyết Nam bị tôi tát đến ngơ ngác.

Khách khứa thấy vậy đều vô tình hữu ý vây lại, muốn xem kịch hay.

Mẹ tôi tức giận đến cực điểm, giơ tay lên, bị Giang Dạ Chiêu chặn lại giữa không trung.

Lâm Tuyết Nam ôm mặt, vẻ mặt suy sụp: “Tự Lâm, anh cứ trơ mắt nhìn cô ta làm loạn trong tiệc đính hôn của chúng ta sao?!”

Tôi nhìn Giang Tự Lâm: “Đến lượt anh rồi.”

Khi tôi lại vung tay lên, màn chiếu lớn ở chính giữa sảnh tiệc có động tĩnh.

Ánh mắt tôi bị thu hút về phía đó.

Mở đầu đã vô cùng gây sốc, là đoạn chat của Lâm Tuyết Nam với người quản lý của cô ta.

Người quản lý lo lắng nhắc nhở: “Bây giờ đang là thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp của cô, tốt nhất là đừng kết hôn.”

Lâm Tuyết Nam nghịch chiếc nhẫn kim cương trên tay: “Anh biết người đó là ai không? – Giang Tự Lâm.”

Người quản lý kinh ngạc: “Chẳng phải anh ta đã có vị hôn thê rồi sao?”

Lâm Tuyết Nam phì cười: “Anh ta là em rể của tôi, tiếc là em gái tôi không biết trân trọng, vậy thì chỉ còn cách để tôi, người chị này, ra tay thôi.”

Chiếc nhẫn kim cương cô ta đang nghịch trên tay, là mẫu thiết kế độc nhất vô nhị, chính là chiếc mà tôi tức giận vứt vào thùng rác trong phòng.

Không cần nghĩ cũng biết là bố mẹ tôi đưa cho cô ta.

Người quản lý nhất thời không thể tiếp nhận lượng thông tin lớn như vậy, cô ta lắp bắp: “Cô còn có em gái sao? Chưa nghe cô nhắc đến bao giờ.”

Lâm Tuyết Nam khoát tay: “Tôi không muốn kết hôn chính trị, cho nên tôi đổi sang họ mẹ, không phải người nhà họ Hứa. Ai ngờ… em gái ngốc nghếch của tôi lại có thể trèo lên được Giang Tự Lâm, nhưng nó đúng là ngốc, cuối cùng vẫn không giữ được.”

Nói xong, mắt cô ta sáng lên một khoảnh khắc: “Tôi hẹn Giang Tự Lâm đi ăn cơm, anh ta đồng ý rồi. Phải biết rằng khi còn ở bên Hứa Chu Nhung, anh ta chưa từng đi ăn riêng với bất kỳ người khác giới nào.”

Người quản lý cau mày: “Chị Nam, nhưng dù sao anh ta cũng là…”

“Bố mẹ tôi cũng ủng hộ tôi mà, phù sa không chảy ruộng ngoài.” Lâm Tuyết Nam không quan tâm nói: “Em gái tôi sẽ hối hận cho xem, vì đã đánh mất Giang Tự Lâm.”

Trong đoạn chat, hai người tiếp tục trò chuyện, Lâm Tuyết Nam không ngừng chê bai những nữ diễn viên cùng đoàn, lời lẽ cay nghiệt và khó nghe.

Hiện trường xôn xao một mảnh, Lâm Tuyết Nam cứng đờ tại chỗ.

Tiệc đính hôn này cô ta đặc biệt mời rất nhiều phóng viên đến chụp ảnh, còn liên hệ với cả những người nổi tiếng trên mạng đến livestream sự hạnh phúc của mình.

Giờ phút này tất cả đều trở thành quả bom nổ tung.

Tùy chỉnh
Danh sách chương