Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Nhà họ Giang.
Toàn thân Giang Tự toát ra hơi , đi thẳng đến phòng của Giang Vãn Nguyệt.
Anh cụp mắt, giọng hơi :
“Giang Vãn Nguyệt, là cô hối lộ gia đình bệnh nhân để vu oan đúng không?”
“Cô có biết làm vậy là phạm pháp không? Cô có biết làm vậy sẽ hủy hoại sự nghiệp của cô ấy không?”
Bị anh quát, Giang Vãn Nguyệt sững người.
Đây là đầu tiên Giang Tự dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
“Anh…”
Giang Tự quát khẽ:
“Đừng gọi tôi là anh.”
“Khi nào cô nên độc ác vậy?”
Giang Vãn Nguyệt nghẹn ngào khóc:
“Anh quên rồi sao, rõ ràng anh rất thích em, rõ ràng hồi cấp ba anh đã thích em.”
“Bây giờ lại vì người phụ nữ khác mà quát mắng em.”
Giang Tự cúi đầu, bật tự giễu, ánh mắt lẽo:
“Tôi luôn nghĩ cô đơn thuần, hiền lành. đó xuất ngoại, cô nói là mẹ ép cô, không chúng ta ở bên .”
“Nhưng sự là vì tiền của nhà họ Giang, cô đã chọn bỏ tôi.”
“Cô không nỡ bỏ danh hiệu tiểu thư nhà họ Giang, lại muốn làm vợ tôi.”
“Cô có phải muốn quá nhiều rồi không?”
Giang Vãn Nguyệt không thể ngừng khóc:
“Giang Tự, tại sao anh lại thích người khác?”
“Tại sao anh lại muốn cưới cô ta?”
“Anh quên rồi sao, hồi cấp ba anh đã thích em.”
Ánh mắt Giang Tự băng:
“Giang Vãn Nguyệt, là tôi mù mắt mới thích cô.”
“ xương tủy cô vốn đã độc ác.”
12
Sau khi sự làm sáng tỏ, tôi quay lại bệnh viện tiếp tục công việc.
Tình cờ chạm mặt Giang Tự.
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm tôi không chớp.
Tôi lùng liếc anh một cái.
Sắc mặt anh dần nên dịu lại, cẩn thận mở miệng:
“Chúng ta nói chuyện nhé.”
Tôi mặc áo blouse, rời khỏi.
bước ra khỏi văn phòng, gia đình bệnh nhân gây rối lại xuất hiện.
này còn nghiêm trọng hơn .
Đối phương cầm dao, lao thẳng về phía văn phòng.
“Tôi muốn tìm Giang Vãn Nguyệt, cô ta hại tôi.”
“Tìm không Giang Vãn Nguyệt tôi sẽ tìm , cũng là tội đồ .”
“Không chỉ hại chết mẹ tôi, còn muốn hại chết tôi.”
Hắn vung dao loạn xạ trên không trung.
Hiện trường nên hỗn loạn.
Y tá trưởng lập tức báo cảnh sát.
Khi con dao sắp hạ xuống, Giang Tự đứng chắn tôi.
anh nắm lưỡi dao, máu đỏ tươi từng giọt chảy xuống.
Môi anh dần tái nhợt, khóe môi mấp máy, cố gắng thốt ra:
“ .”
“Xin lỗi.”
khi đưa vào phòng cấp cứu, anh vẫn còn nắm chặt con dao ấy.
Hung thủ đã bị khống chế.
Giang Tự bị thương nặng, không thể nhấc vật nặng, ngay cả cầm một quả táo cũng run rẩy.
Dù có hồi phục, anh cũng không thể lại bàn mổ.
Chúng tôi đều yêu nghề , nhưng sự nghiệp của anh lại bị Giang Vãn Nguyệt hủy hoại.
Giang Vãn Nguyệt quỳ phòng bệnh.
Mẹ Giang tức đến toàn thân run rẩy, gào lên phát điên:
“Mày đúng là không phải người, đó nhà không nên nuôi mày.”
“ đã điều tra ra, mày sáu tuổi, mày đã đẩy con gái xuống vách núi.”
“Hồi cấp ba, A Tự thích mày, đã mày cơ hội, để chọn giữa A Tự và tiền của nhà họ Giang. Mày chọn tiền, còn muốn chia rẽ tình cảm mẹ con .”
“Mày hại con gái , giờ còn muốn hại con trai .”
Đứng ngoài phòng bệnh một lúc, tôi quay người rời đi.
Scandal của nhà họ Giang bị phơi bày.
Tin Giang Tự thầm yêu em gái, tôi làm bia đỡ đạn lan nhanh khắp nơi.
Sau này, người ngoài mới biết Giang Tự và Giang Vãn Nguyệt không phải anh em ruột.
Nhưng cổ phiếu nhà họ Giang đã chịu tổn thất.
Những lời đồn này đã giáng một đòn nặng nề vào tập đoàn Giang thị.
13
Ngày Giang Tự xuất viện, anh đứng ngoài văn phòng.
Anh cởi áo blouse trắng, và sẽ không bao giờ mặc lại nó nữa.
Tôi biết anh yêu công việc này đến mức nào.
Điều duy nhất đáng tiếc là, anh vốn là một bác sĩ xuất sắc nhưng lại bị hủy hoại.
Giang Vãn Nguyệt đã xúi giục hung thủ đến bệnh viện.
Ban đầu cô ta muốn hủy hoại tôi, nhưng không ngờ lại hủy hoại Giang Tự.
Tình cảm của Giang Vãn Nguyệt với Giang Tự rất phức tạp, nghiêng nhiều hơn về tình yêu.
Vì thế, khi biết Giang Tự do cô ta mà bị di chứng ở , không thể nhấc vật nặng, Giang Vãn Nguyệt tự trách đến phát điên, chủ động đi tự thú.
Lúc đó tôi mới biết nội tình việc Giang Vãn Nguyệt nhà họ Giang nuôi.
Giang Vãn Nguyệt và em gái ruột của Giang Tự vốn là bạn thân.
Nhưng Giang Vãn Nguyệt là trẻ mồ côi.
Khi Giang Tự dẫn em gái đi chơi, em gái anh đã vô tình rơi xuống vách núi.
Giang Tự đã từng day dứt khôn nguôi.
Nhà họ Giang nuôi Giang Vãn Nguyệt, Giang Tự coi cô ta em gái.
Dần dần, anh ra Giang Vãn Nguyệt không phải em ruột của mình.
giai đoạn tuổi dậy nổi loạn, bố mẹ lại bận rộn công việc, những tổn thương thời thơ ấu không thể xoa dịu.
quá trình cùng trưởng thành với Giang Vãn Nguyệt, anh dần dần nảy sinh tình cảm với cô ta.
Mẹ Giang đã phát hiện ra.
Nhưng Giang Tự là con ruột, mà giới hào môn không thể chấp loại tình cảm này.
Với Giang Vãn Nguyệt, mẹ Giang cũng có tình cảm.
Vì thế, bà đã cô ta lựa chọn — hoặc ở bên Giang Tự và cùng kế thừa sản nghiệp nhà họ Giang, tiếp tục làm tiểu thư Giang gia, hoặc Giang gia và Giang Tự, chỉ chọn một.
Cuối cùng, Giang Vãn Nguyệt đã bỏ Giang Tự.
thời gian đại , cô ta bị gửi ra nước ngoài du .
14
Tôi và anh nhìn im lặng một lúc lâu.
Hàm Giang Tự căng chặt, ánh mắt tối tăm dần nên rõ ràng.
“ .”
“Anh thích em.”
Tôi khẽ “ồ” một tiếng.
“Giang Tự, tôi không thích anh nữa.”
“ cái đêm hôm đó, tôi đã bắt đầu ghét anh.”
Giọng anh run rẩy:
“Em sự không còn thích anh chút nào sao?”
“Dù anh bị thương, em cũng không thể thương xót anh một chút à?”
Tôi khẽ :
“Giang Tự, anh ở bên tôi ra chỉ để dùng tôi quên Giang Vãn Nguyệt.”
“Kết hôn với tôi cũng là để tôi làm bia đỡ lời giục cưới nhà, làm tấm bình phong tình cảm của hai người.”
“Diễn riết rồi nghiện luôn à?”
Giang Tự nghẹn lời:
“Nếu anh nói là anh sự đã thích em sao?”
“Anh thừa lúc đầu có ý định em làm bia đỡ, nhưng cưới em là anh đã suy nghĩ kỹ, anh sự muốn em.”
Tôi mỉm :
“Nhưng tôi không cần tình cảm của anh, vì anh khiến tôi ghê tởm.”
“Anh và Giang Vãn Nguyệt nên khóa chặt lại.”
“Anh muốn người này muốn người kia, thích Giang Vãn Nguyệt lại thích tôi, anh không mình ghê tởm sao?”
Nụ của Giang Tự tắt hẳn, cơ thể hơi cứng lại.
“ , là anh có lỗi với em.”
15
Nhà họ Giang sẽ không bỏ qua Giang Vãn Nguyệt, cô ta đã phải chịu sự trừng phạt xứng đáng.
Nhưng chấn thương ở của Giang Tự không thể hồi phục.
Nửa sau, tôi gặp lại Giang Tự.
Anh làm tình nguyện viên ở bệnh viện.
Tôi nhớ lại đầu gặp anh khi còn đại , ánh nắng rơi trên vai anh.
Nhưng không biết khi nào, người mà tôi từng nghĩ là tốt đẹp nhất đã bắt đầu mục rữa bên .
Tôi xin nghỉ phép nửa tháng, bay sang Iceland.
May mắn, tôi đã nhìn cực quang.
Ánh sáng xanh bừng lên, soi sáng cả màn đêm đen kịt.
Tôi cũng đang nên tốt hơn từng ngày.
Ngày về nước, Giang Tự đứng ở sảnh đón sân bay.
Anh vẫy với tôi, lòng, ánh mắt phức tạp, giọng điệu dè dặt:
“Anh tưởng em rời khỏi Bắc Thành rồi.”
Dáng vẻ cúi đầu lòng của anh bây giờ hoàn toàn khác với hình ảnh tôi gặp khi thực tập xưa.
Khi đó, anh đầy nhiệt huyết, là người tôi giỏi giang và xuất sắc nhất.
“Giang Tự, đầu tôi gặp anh là khi tôi tư.”
“Anh chắc không nhớ tôi đâu, khi ấy tôi không tìm bạn làm thí nghiệm, anh đã giúp tôi nên tôi mới không bị trượt môn.”
“Khi đó tôi anh rất giỏi, rất tốt.”
“Tôi đã thi vào cùng trường cao với anh, sau khi tốt nghiệp, tôi đã cố gắng hết sức để ở lại bệnh viện của anh.”
“Nhưng bây giờ, tôi vẫn ở đây, còn anh đã rời đi.”
“ ra, anh vốn không hề tốt đẹp vậy, chỉ là tình cảm của tôi đã khoác lên anh một tầng ánh sáng.”
Giang Tự hơi ngẩn ra.
Ánh mắt anh tối lại, nụ cay đắng không chạm tới đáy mắt.
Còn tôi, sẽ luôn bước tiếp về phía .
Hết