Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe tôi phân tích mạch lạc, những người xung quanh trố mắt nhìn hai kẻ kia.
“Bàng Hạ, cậu đừng đặt điều cho tôi.”
Hứa An Nhiên chỉ tay mắng tôi.
Từ khi trọng sinh đến nay, lần đầu tiên tôi thấy vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt cô ta.
Rõ ràng cục diện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của đối phương.
“Cậu nói vậy có chứng cứ không?”
“Đừng tưởng có giáo sư La chống lưng là muốn đổi trắng thay đen thế nào cũng được.”
“Tôi nói cho mọi người biết, bây giờ tôi rất khó chịu, tôi muốn về nhà, ai dám ngăn thì tôi chết ngay tại đây!”
Nghe thế, tôi bắt đầu luống cuống.
Không ngờ Hứa An Nhiên lại dùng chiêu chơi xấu này.
Nếu để cô ta đi, chỉ cần giấu được hợp đồng thì sau này cho dù tra ra người lấy là cô ta thì cũng muộn rồi.
“Thật nực cười.”
Đúng lúc đó, giáo sư La trầm giọng nói: “Em tưởng cậy vào thói ăn vạ mà qua mặt được sao.”
“Tôi nói rõ, nếu không trả lại hợp đồng của bạn Bàng Hạ, tôi sẽ báo công an và sau đó trường cũng sẽ tiến hành truy cứu kỷ luật tiếp. Mấy em muốn mọi chuyện tới mức ấy ư?”
Nghe lời này, Cố Cảnh Sâm lập tức hoảng sợ.
Anh ta đâu phải người trọng sinh, tâm lý vẫn chỉ là một sinh viên bình thường.
“An Nhiên, mau trả hợp đồng cho Bàng Hạ đi. Cùng lắm chúng ta nghĩ cách khác giúp nhà cậu qua cơn khủng hoảng.”
Anh ta hối thúc liên tục.
“Đồ ngu, rõ ràng người ta chưa có bằng chứng, anh lại tự thú làm gì!”
Hứa An Nhiên bị lời của anh chọc điên, quay sang tát thẳng vào mặt anh.
“Anh căn bản không hiểu bản hợp đồng này có ý nghĩa thế nào với tôi và gia đình tôi!”
Nói xong, cô ta hất mạnh Cố Cảnh Sâm rồi nhìn về phía tôi:
“Bàng Hạ, là tôi lấy đấy, thì sao nào?”
“Cậu nghĩ vậy là thắng ư?”
“Tôi nói cho cậu hay, đừng có nằm mơ!”
Dứt câu, cô ta rút hợp đồng đặt hàng từ trong áo ra rồi xé nát thành từng mảnh trước ánh mắt bàng hoàng của tất cả.
6
“Không!”
Nhìn những mẩu giấy bị xé vụn bay lả tả, trái tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Tôi không ngờ Hứa An Nhiên lại hành động đến mức này.
“Tại sao cô làm vậy!”
Tôi gần như phát điên, chộp lấy đống mảnh vụn ghì vào ngực, gào lên với cô ta.
“Ha ha ha ha~”
Hứa An Nhiên cười đến nỗi người ngả ra trước sau, gương mặt méo mó vì điên cuồng.
“Tại sao tôi không thể?”
“Cái gì tôi không chiếm được, người khác đừng mong có được.”
“Bàng Hạ, đừng tưởng cậu có thể thay đổi tất cả.”
Tôi ngồi bệt xuống, nước mắt tuôn trào.
Chỉ thấy tim mình đau đến không thể chịu nổi.
Rốt cuộc, tôi vẫn chẳng thay đổi được gì.
“Haizz…”
Giáo sư La bước tới gần, thở dài.
“Tiểu Hạ, chuyện này thật sự không còn cứu vãn sao?”
Tôi mơ màng lắc đầu.
“Thầy La, để em nói cho thầy biết!”
Hứa An Nhiên cười đắc ý.
“Dù bây giờ cô ta có liên hệ để phía Bồ Đào Nha gửi lại hợp đồng mới hay ký tiếp thì công ty nhà Bàng Hạ cũng không trụ nổi bao lâu nữa!”
“Chẳng mấy chốc họ phá sản, rồi cô ta cũng lại trắng tay!”
Tôi cúi gằm, nghe từng lời của cô ta giống từng nhát dao đâm vào tim, đau đớn tột cùng.
Đồng thời, trong mắt tôi dần lóe lên sát ý.
Đúng, có lẽ tôi không thể cứu được công ty và bố mẹ.
Vậy thì, Hứa An Nhiên cũng đừng hòng sống yên.
Tôi vừa toan đứng dậy, sẵn sàng liều mạng với cô ta thì một giọng nói thân thuộc bất ngờ vang lên sau lưng.
“An Nhiên, câu đó cô nói sai rồi, ai bảo công ty chúng tôi không cầm cự nổi?”
Tôi sững sờ ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc khi thấy bố đã đứng ngay bên cạnh.
“Con gái yêu, bố không ngờ cái bản hợp đồng đó lại khiến con bị ấm ức nhiều như vậy.”
Bố ôm tôi vào lòng, vỗ về an ủi.
“Bố, ý bố là?”
Không kịp nghĩ đến điều gì khác, tôi nhìn bố đầy hy vọng, trong lòng đã mơ hồ đoán ra.
“Ừ.”
Bố mỉm cười gật đầu, xác nhận suy nghĩ của tôi rồi chậm rãi nói: “Con gái ngoan của bố, còn cả ‘con gái nuôi’ An Nhiên… đương nhiên, đây là lần cuối cùng bác gọi cháu như thế.”
“Bác nói cho các cháu biết một chân lý giản dị trong kinh doanh: cho dù giữ khư khư một hũ châu báu mà không biết chủ động đưa tay lấy thì cũng chỉ là kẻ ăn mày.”
“Khi Bàng Hạ báo cho bố về hợp đồng đặt hàng với khách Bồ Đào Nha, hôm sau bố đã lập tức bay sang, trực tiếp ký hợp đồng với người ta. Sau đó dùng hợp đồng ấy thế chấp vay ngân hàng được một khoản.”
“Tức là bây giờ nhà ta không còn nguy cơ phá sản nữa.”
Nói tới đây, bố nhìn Hứa An Nhiên với ánh mắt phức tạp.
“Trên đường về, bố vốn nghĩ sẽ chia lại một nửa đơn hàng cho bố cháu, để đôi bên cùng vượt khó.”
“Nhưng chứng kiến cháu rắp tâm đoạt cho được hợp đồng, người ta nói ‘cha nào con nấy’ cũng chẳng sai. Khi nhớ đến vài chuyện cũ, xem ra bác Hứa cũng không đơn giản đâu.”
Kết thúc lời, bố xoa đầu tôi.
“Về thôi con, mẹ con biết bố vừa chốt được mối làm ăn lớn, đang nấu một bàn tiệc ngon chờ hai bố con về ăn mừng.”
Tôi ôm chầm cánh tay bố, vừa vui mừng vừa không quên ngoái sang giáo sư La mời thầy tới nhà ăn cơm, cảm ơn thầy vì lúc quan trọng đã đứng ra nói giúp.
Nếu không nhờ thầy xuất hiện đúng lúc khiến Cố Cảnh Sâm và Hứa An Nhiên mất bình tĩnh thì kết cục đã không được như này.
Nhưng chắc hẳn sẽ còn nhiều phiền toái về sau.
Vừa đi được một đoạn, tôi chợt nghe tiếng gào thảm thiết của Hứa An Nhiên vang vọng: “Bàng Hạ, cậu tưởng như vậy là hạ gục tôi ư?”
“Tôi nói cho cậu hay, không bao giờ!”
7
Tôi đương nhiên biết không thể đánh bại Hứa An Nhiên chỉ bằng một cú này.
Dù gì kiếp trước cô ta từng gả cho thiếu gia giàu có ở Thượng Hải, có thể nói là cuộc sống cực kỳ xung sướng.
Dẫu kiếp này lịch sử thay đổi, có thể không suôn sẻ như trước nhưng tôi vẫn không dám lơ là, vì cô ta cũng là kẻ đã trọng sinh.
Quả nhiên.
Chẳng bao lâu, từ miệng bố tôi biết được nhà họ Hứa thông qua con đường nào đó đã tạm thời tránh được phá sản.
May mắn là, theo thông tin tôi tra cứu trên mạng, vị “thái tử gia Thượng Hải” kia chưa hề lộ tin đồn cưới xin gì nên tôi yên tâm phần nào.
Ngoài ra, sau vụ đánh cắp hợp đồng, tuy chưa đến mức gây thiệt hại cụ thể nên không thể truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Hứa An Nhiên và Cố Cảnh Sâm, nhưng vì ảnh hưởng quá xấu, cộng thêm giáo sư La tác động, trường quyết định đuổi học cả hai.
Với tôi, việc không phải thấy mặt họ trong khuôn viên nữa cũng khiến lòng nhẹ nhõm phần nào.
Chỉ là tôi không ngờ, lần chạm trán kế tiếp giữa tôi và Hứa An Nhiên lại đến nhanh đến thế.
Đó là trong một buổi tiệc thương mại.
Nhờ được trọng sinh cùng với sự hỗ trợ của bố, tôi đã thành lập một công ty đầu tư.
Dù vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tôi đã bắt đầu nổi bật trong giới kinh doanh và liên tục nhận được lời mời tham gia các sự kiện lớn nhỏ.