Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Cha Mẹ Về Thăm Và Những Bí Mật Bị Khui Ra

1

Tôi là kiểu “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết – người được nói là đi du nước ngoài.

Bạn từng nói với tôi rằng, cậu bạn thanh mai trúc mã nhà bên tìm một cô giống hệt tôi để yêu.

Ban đầu tôi chẳng để tâm.

Cho đến Tết năm , khi về nước, trên bàn ăn, mẹ cậu ta lần đùa giỡn :

“Bao giờ con dâu tương lai nhà cô chịu gả qua đây thế?”

Tôi liếc nhìn cậu ấy – vẫn im lặng không nói một lời – mỉm cười, đem câu trả :

“Dì cậu ấy ấy, vừa nãy ngoài cửa quấn quýt không rời kia, cô con dâu tương lai bao giờ gả về nhà dì vậy?”

Ba năm du .

Một năm đến Tết, tôi đột ngột quyết định xin nghỉ để về quê ăn Tết.

Hành trình đúng là gian nan.

Trước , tôi phải thức trắng mấy đêm liền để hoàn thành toàn bộ tài liệu cho đề án, nhờ bạn cùng phòng cùng vác vali sân bay, trải qua hơn mươi tiếng bay, đổi chuyến tàu điện ngầm, cuối cùng kéo được xác mệt mỏi về tới dưới khu nhà mình.

Nhà tôi là khu tập thể cũ trong trường đại , không có thang máy, dù vali nặng thế nào có thể cắn răng xách từng chút một leo .

Ai ngờ đến tầng , còn chưa rẽ góc, tôi thấy âm thanh kỳ lạ vọng xuống từ cầu thang phía trên.

Tiếng động quen thuộc – có người đang .

Tôi lập tức thức được: mình về vào giờ không thích hợp lắm.

Mà xui hơn , trong tòa nhà này, trên dưới ai tôi đều quen.

Để tránh chút gặp phải cảnh xấu hổ, tôi đành dừng , quyết định đứng im chờ đôi kia xong .

Cúi đầu lướt điện thoại, tôi coi hết cả chục cái video mà trên kia vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, còn xen lẫn thêm vài tiếng thở khẽ, đứt quãng.

Cảm giác như mức độ tình cảm sâu nặng đến mức không thèm để ai đi ngang .

Muốn mật về nhà mà mật chứ!

Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng, kiên nhẫn chờ thêm vài phút.

Mãi đến khi tôi tưởng người định làm luôn chuyện khác ngay tại cầu thang, tiếng dần biến mất.

Ngay sau , một giọng nam quen thuộc vang :

“Tiểu Tuyết mấy ngày sẽ về nước, em đừng có ngoài, ngoan ngoãn ở yên trong căn hộ.”

“Cô ấy nhạy lắm, lỡ bị cô ấy bắt gặp chắc chắn sẽ giận.”

Tôi chợt nhớ một chuyện.

Năm đầu tiên sang , tôi bận túi bụi với đủ thứ việc lặt vặt, mãi rảnh gọi điện về cho bạn .

nói với tôi rằng ở trường tìm một cô giống hệt tôi để yêu.

Tôi mà sốc luôn.

Người này xưa nay ghét tôi lắm, còn từng nói với bạn bè chung rằng, khi tin tôi định thi đại ở tỉnh khác, cậu ta mong tôi vĩnh viễn đừng quay về để khỏi chướng mắt.

vỗ đùi cười hả hê tám chuyện:

“Ai mà ngờ được đâu, chắc cậu ta không nghĩ cái ‘đi xa’ của cậu thành đi thẳng nước ngoài luôn đấy.”

Theo lời cô ấy, không lâu sau khi tôi xuất ngoại, có lần trong buổi tụ họp bạn cấp ba, mọi người đang trò chuyện nhắc đến chuyện tôi đi du , xong sững người, mặt đầy vẻ không tin nổi.

còn tò mò tôi:

“Cậu chưa từng nói với cậu ta là mình sang à?”

Tôi biết cạn lời:

“Quan hệ của bọn tôi lúc tệ đến mức nào, sao có thể chạy đến tận nơi để báo riêng cho cậu ta được chứ?”

“Hèn gì,” gật gù, hiểu , lập tức nói tiếp:

“Nhưng phần sau quan trọng nè!”

Cô ấy tiếp tục kể, nói rằng cách đây không lâu, lúc cả nhóm hẹn đi hát karaoke và uống rượu, dẫn theo một cô đến.

Nghiêng mặt và ánh mắt của cô ta cực kỳ giống tôi, là nhìn có vẻ nhút nhát, trầm lặng, hơi rụt rè.

Tôi yên lặng , thấy chuyện này nực cười đến khó tin, nhưng sợ là trùng hợp, cậu ta chẳng may thích một người giống tôi mà thôi, nên không dám đánh giá gì.

Nhưng bây giờ…

Tôi bước tiếp cầu thang, vừa đúng lúc thấy một cô từ khúc cua tầng trên đi xuống.

Lúc lướt qua , vì đeo khẩu trang nên cô ấy không thấy mặt tôi, còn tôi nhìn rõ mồn một.

Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt còn vương nét mơ màng, vẻ thất thần trên khuôn mặt, và vài vết còn sót trên cổ.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy buồn nôn.

Vừa mở cửa vào nhà, thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng khách.

nói tối nay tôi về, bác cố sang nhà ăn tối cùng, chuyện này tôi biết trước.

Mẹ tôi từng có cần từ chối không, tôi bảo thôi kệ, dù giữa tôi và có căng thẳng thế nào người lớn không cần vì chuyện của chúng tôi mà mất vui.

Bác vừa thấy tôi tươi cười rạng rỡ:

Tùy chỉnh
Danh sách chương