Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mặc dù hơi tế nhị nhưng tôi vẫn muốn hỏi phu nhân, rốt cuộc cô bé đã được đưa đi đâu vậy?” Bác sĩ vừa thu dọn dụng cụ vừa hỏi mẹ.
3
Mẹ bối rối, không nói gì.
Sau khi bác sĩ rời đi, mẹ nhìn tôi với ánh mắt day dứt: “Con yên tâm, nếu thực sự có chuyện tồi tệ xảy ra, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, con gái tội nghiệp của mẹ.”
Mẹ ôm và vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Mặc dù kiếp này có vẻ mẹ đã quan tâm tôi hơn, nhưng kiếp trước, khi tôi về khóc lóc kể lại thì mẹ chẳng tin. Thậm chí còn mời viện trưởng đến gặp tôi, gửi tôi cho ông ta để ông ta “dạy dỗ thêm”.
Hôm ấy, ông ta suýt giở trò đồi bại với tôi. Nếu tôi không liều mạng chống cự thì e là ông ta đã thành công. Song ông ta còn đổi trắng thay đen, tố cáo tôi không chịu cho ông ta “dạy”, lại còn quậy phá trong nhà, đánh ông ta bị thương. Lúc đó để giữ thể diện, mẹ đã tát tôi một cái.
Rốt cuộc thì cái họ tin chỉ là những gì họ trông thấy và nghe được. Còn lời tôi nói, họ đều không tin lấy một chữ. Vậy thì lần này, tôi sẽ dẫn dắt để họ tự mở mắt nhìn cho rõ. Tôi phải cho họ thấy chính họ cũng là những ác quỷ thật sự.
“Mẹ ơi, viện trưởng không bắt máy. Bây giờ con sẽ đến trại huấn luyện tìm ông ta. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và vì sao Trần Trinh ở đó có một lần mà lúc về lại thành ra thế này.”
Mẹ thở phào, vỗ nhẹ vai Trần Minh Nguyệt: “Vậy thì tốt quá, may mà có con, không thì mẹ cũng không biết phải làm sao nữa.”
Trần Minh Nguyệt nở nụ cười giả trân, rồi rời đi. Tôi nheo mắt, đoán chắc rằng cô ta đang sắp xếp cho viện trưởng chuồn mất rồi. Nhưng với thế lực nhà họ Trần chúng tôi thì muốn điều tra lúc nào mà chẳng được, nên tôi xem cô ta diễn kịch được bao lâu.
Trong bữa cơm tối, Trần Minh Nguyệt vẫn chưa có mặt trên bàn ăn.
Chắc trông tôi cũng khá hơn nhiều, mẹ ngồi cạnh vui vẻ gắp thức ăn cho tôi.
Ba cũng vừa từ công ty về: “Chà, vừa kịp bữa tối.”
Ông cười bước lại gần, vừa thấy ông tôi liền phát điên: “Á á á!!! Tránh xa tôi ra. Ông cút đi, đừng đụng vào người tôi.”
Tôi ngã khỏi ghế, ôm chặt ngực, nước mắt lã chã. ba thấy vậy thì sững sờ: “Chuyện này là sao?”
“Trinh Trinh, con làm gì thế, đây là ba con đấy. Con không nhận ra ba à?” Mẹ bối rối hỏi.
Ba định đỡ tôi, nhưng sau đó đã bị tôi ném cho cái ghế vào người nên không thể lại gần.
“Cút. Đừng chạm vào tôi. Đừng… làm ơn…Xin viện trưởng đừng đụng vào tôi, tôi thật lòng cầu xin…”
Tôi không ngừng gào thét, nước mắt tuôn rơi, nhìn ba như nhìn một con sói ăn thịt người.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Ba đập bàn cái rầm, mẹ bèn kể chuyện xảy ra ban sáng.
“Sao cơ? Chẳng phải đã nói chỉ gửi con đi học hành lễ nghĩa thôi ư? Sao người nó đầy thương tích như vậy? Xong giờ thì sao? Con mình bị điên rồi à?”
Mẹ khẽ gật, giọng nghẹn ngào: “Em cũng không biết tại sao lại thành ra thế này. Trước đó lúc đến thăm con bé…”
Hai người nhớ lại cảnh nửa tháng trước, khi đến đó, tôi khóc hết nước mắt xin họ mang tôi đi, nhưng họ đều không tin.
Họ nhìn nhau: “Tức thật, nhất định là có kẻ làm bậy.”
Tôi co ro trong một góc tường. Đúng lúc đó thì Trần Minh Nguyệt trở về.
“Tìm được tin gì không? Bên đó nói sao.” Mẹ vội vàng hỏi.
Trần Minh Nguyệt lắc đầu bất lực: “Ba, mẹ, con đến thì thấy viện trưởng đã biến mất tăm rồi. Nơi đó cũng đóng cửa luôn. Con hỏi mấy người quanh đó thì họ bảo trại huấn luyện đã tạm dừng được hai ngày nay rồi. Giờ con không biết phải tìm ông ta ở đâu nữa.”
4
Tôi nở nụ cười lạnh lẽo, quay sang vỗ tay “tán thưởng” cô ta. Lần này đâu dễ dàng qua mắt được tôi, tôi còn bị cô ta dắt mũi nữa chắc tôi thành con ngốc luôn quá.
“Trần Trinh, con làm trò gì thế?” Bố mẹ không hiểu phản ứng của tôi, bối rối hỏi.
Tôi bật cười như điên: “Trần Minh Nguyệt ơi, Trần Minh Nguyệt à, đại tiểu thư nhà họ Trần, con gái duy nhất của nhà họ Trần. Cô là chủ nhân của tôi, tôi là người hầu của cô.”
Vừa nghe thấy câu đó, mặt Trần Minh Nguyệt liền tối sầm lại.
Mẹ tôi liền nắm chặt tay tôi, chắc bà sợ tôi lại giở trò quậy phá: “Sao con lại nói thế? Minh Nguyệt vì chuyện của con mà ngày ngày lao tâm khổ tứ biết nhường nào con có biết không? Trong phòng con có bao nhiêu thứ thì bấy nhiêu thứ đều là do Minh Nguyệt mua về cho con hết. Dù nó không phải con ruột, nhưng chúng ta vẫn xem nó như con gái trong nhà. Vậy nên con cũng đừng ăn nói bừa bãi mà làm tổn thương Minh Nguyệt nữa.”
Dù tôi có nói thế nào thì mẹ vẫn một lòng bênh vực con ả đó.
Ba cũng nói đỡ: “Đúng vậy. Minh Nguyệt không như con nghĩ đâu, con chỉ đang nói linh tinh thôi đúng không? Ngày nào nó cũng đến công ty tập làm quản lý, đỡ đần cho ba, con có biết không?”
Họ thi nhau nói tốt cho cô ta. Nhưng tôi mặc kệ, cứ đợi đến lúc thấy rõ bản chất của cô ta, để xem hai người họ còn nói được gì không.
Trần Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh: “Trinh à, em thành ra thế này khiến chị rất buồn. Em đừng sợ, chị sẽ giúp em tìm viện trưởng và báo thù cho em.”
Tôi cười toe toét: “Được thôi. Nhưng sao không ai khen con hát hay nhỉ? Bài hát này là viện trưởng dạy con đó. Chỉ cần hát mười lần mỗi ngày thì con sẽ được nửa cái bánh bao. Vậy nên những lúc đói chịu không nổi, con chỉ có thể hát mà thôi. Viện trưởng là người siêu tốt, chỉ riêng con mới được trao đặc quyền này thôi đó. Người khác có mơ cũng không được đâu.”
Ba mẹ đều im lặng, Trần Minh Nguyệt bỗng ngây người ra, rồi ngã xuống ghế sofa, dùng giọng đáng thương: “Ba, mẹ, hay thôi con cứ dọn đi cho lành. Ở nhà này Trần Tinh cứ nói toàn những lời khiến con tổn thương, con ở lại cũng chẳng được ích gì. Thật ra từ lâu con cũng biết nó ghét con, có lẽ vì con đã chiếm chỗ của nó, nên nó mới nghĩ con cố tình nhắm vào nó. Không sao đâu ba mẹ, lý do đó con hoàn toàn có thể cảm thông được mà.”
Cô ta rưng rưng nước mắt, giở chiêu “khổ nhục kế”. Quả nhiên ba mẹ liền quay sang xót xa cho cô ta, để mặc tôi ngồi một mình một bên.
“Đừng nói nhăng nói cuội nữa, mẹ sẽ giận đấy. Hai đứa đều là con của mẹ. Chẳng qua Trần Tinh bị chấn thương tâm lý nên mới thế này thôi. Ba mẹ tin con nên đừng nói linh tinh nữa, con không sợ mẹ buồn sao?”
Tôi không muốn nhìn họ diễn kịch, bèn ngồi lại bàn ăn và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Trong trại huấn luyện, tôi chưa bao giờ được ăn no, bởi vì ở đó toàn đồ kém chất lượng, không có lấy một chút dinh dưỡng nào. Bây giờ có thức ăn ngon thì nhất định không thể bỏ lỡ rồi.
Mẹ nhìn tôi với vẻ thất vọng: “Trần Trinh, con xem chị con nghĩ được như thế, sao con chỉ biết ăn thôi vậy? Giờ không phải chịu khổ nữa, mọi chuyện cũng qua rồi, con đừng chấp vặt chị con nữa được không? Con yên tâm, chúng ta sẽ tìm ra gã viện trưởng, ta nhất định không để hắn cứ thể mà cao chạy xa bay. Vậy nên con đừng gây khó dễ cho chị nữa, nhé?”
Tôi căn bản không nghe được lời nào lọt tai, chỉ chăm chú ăn uống no say, no đến mức chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra. Chắc có lẽ là do đã từ rất lâu rồi tôi không ăn được thức ăn nhiều dầu mỡ nên dạ dày không thích nghi kịp.
Mọi người hấp tấp chạy vào: “Sao vậy con? Sao lại nôn hết ra thế?”
Tôi mệt mỏi, không muốn diễn nữa, trả lời cho qua: “Không sao đâu ạ. Tại lâu rồi con chưa được ăn thứ gì tươm tất như bữa tối nay. Ở nơi đó, con toàn phải ăn đồ ôi thiu nên hôm nay được ăn đồ thịnh soạn bụng con thấy không quen thôi ạ.”
Nói xong, tôi một mình về phòng nghỉ ngơi.
5
Đúng lúc này, cửa lớn bỗng bật mở. Bên ngoài xuất hiện một người đàn ông cao lớn, tay anh xách vali hành lý, mặc vest rất chỉnh tề bước từng bước chậm rãi vào phòng khách.
Tôi nheo mắt nhìn qua, thì ra là Trần Thần. Trần Thần là anh tôi, kiếp trước tôi chưa kịp chờ anh về thì đã bị hại chết.
Anh luôn bận công việc ở nước ngoài, không mấy khi can dự chuyện trong nhà, nhưng sau khi biết tôi mới là thiên kim thật thì anh đã gửi tặng tôi một bộ trang sức vô cùng đắt giá. Anh còn gọi điện cho tôi và hứa hẹn: “Nhất định một ngày không xa anh sẽ dẫn em đi chơi, đưa em đi trải nghiệm tất cả những thứ tốt nhất trên đời, vậy nên ngoan ngoãn chờ anh thêm chút nhé.”
Tiếc là chưa đợi được đến ngày đó thì tôi đã bị chết đuối rồi. Mà lý do tôi liều mạng nhảy xuống hồ bơi hôm đó là vì Trần Minh Nguyệt đã ném bộ trang sức anh tặng cho tôi vào trong hồ.
“Trinh Trinh, qua đây.”
Vừa thấy Trần Thần, nước mắt tôi chợt tuôn rơi ào ạt. Anh vẫn giống hệt như trong tưởng tượng của tôi. Tôi chầm chậm bước đến, anh thì lại như không kìm lòng nổi mà lập tức tiến lại ôm tôi.
“Anh về với em rồi đây.”
Tôi gục đầu vào vai anh mà khóc, may là nhà họ Trần vẫn còn một người quan tâm đến tôi. Đúng là trong nhà này không phải ai cũng xem Trần Minh Nguyệt như bảo bối cành vàng lá ngọc.
Trần Minh Nguyệt và ba mẹ cũng đi tới: “Anh, sao đột nhiên anh lại về vậy? Mọi chuyện ở nước ngoài xong xuôi rồi ạ?”
Trần Thần không đáp lời cô ta, con ả chỉ biết đứng đó với vẻ mặt ngượng ngùng.
Cô ta mím môi định diễn tiếp: “Anh ơi, em biết em không phải em gái ruột của anh, nên chắc là em cũng không còn tư cách gọi anh là anh nữa. Xin lỗi anh, là em không biết thân biết phận, em không nên ở lại đây. Đáng lẽ em phải trả tất cả lại cho Trinh Trinh lâu rồi mới phải. Nhưng em thật sự không nỡ rời khỏi mái ấm này.”
Cô ta nghẹn ngào nhìn Trần Thần, tay muốn níu lấy lòng bàn tay anh.
New 2