Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta kéo dây cương, nhảy xuống xe, túm Giang Diệu từ dưới đất lên, nở nụ cười hiền hòa nói: “Xin lỗi nhé, con lừa này chắc là động dục rồi, không kìm được mà chạy về phía này.”
Giang Diệu sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, môi run rẩy, hồi lâu mới “òa” lên khóc, chỉ vào ta nói: “Ngươi, ngươi rõ ràng là muốn giết ta.”
Ta mặt lạnh dần, nói: “Giang cô nương, nam nhân có thể tùy tiện, nhưng lời nói thì không thể bừa bãi.”
“Hay là chúng ta đi báo quan, để quan huyện phán xử xem sao?”
Nhà họ Giang bị lưu đày đến đây để chuộc tội, nếu đưa đến quan phủ thì chắc chắn nàng ta chẳng được lợi lộc gì.
“Báo quan thì thôi, nể mặt Viễn Sơn, ta không tính toán với ngươi!”
Giang Diệu ôm cây đàn, chen qua đám đông, một thoáng đã chạy mất hút.
Nàng ta vừa đi, dân làng cũng tản ra theo.
Cố Viễn Sơn giận đến mức môi run run: “Nàng đánh ta thì thôi, giờ đến một nữ nhi yếu đuối cũng không buông tha, thật là nhẫn tâm độc ác, nàng không thấy dân làng thấy nàng đều sợ hãi sao?”
Ta nhìn hắn, cười lạnh lùng nói: “Vậy đã là gì, nếu ta thiến chàng, có khi họ còn sợ chết khiếp nữa ấy chứ.”
Cố Viễn Sơn sợ đến mặt mày tái mét, hét lên một tiếng, chống gậy chạy vào nhà, giữa đường ngã một cú, hắn dứt khoát bỏ luôn gậy, bò bằng tay và đầu gối.
Cuối cùng “rầm” một tiếng đóng chặt cửa lại.
Từ hôm qua sau khi đánh gãy chân Cố Viễn Sơn, dân làng bắt đầu gọi ta là “mẫu dạ xoa.”
Sáng nay ra ngoài, nữ nhân và trẻ em trong làng thấy ta đều phải tránh đường.
Cộng thêm chuyện vừa rồi, bây giờ đừng nói đến trẻ con, ngay cả nam nhân trưởng thành thấy ta cũng phải kiêng dè.
Khi đến nhà Đại Tráng trả xe bò, hắn ta không dám nhận tiền ta đưa, run run nói: “Không cần, không cần, cứ xem như quà chúc mừng nàng và Viễn Sơn thành thân.”
Ta gật đầu rút tay về, đi được vài bước lại quay đầu nhìn hắn ta: “Ngươi nói xem, ta và Cố Viễn Sơn có xứng đôi không?”
Đại Tráng gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Xứng đôi, xứng đôi! Hai người đúng là trời sinh một cặp.”
10
Sau chuyện này, Giang Diệu sợ hãi đến tận cùng.
Ngày ta và Cố Viễn Sơn thành thân, dân làng ai nấy đều tới xem lễ, chỉ riêng nhà họ Giang đóng chặt cửa, không một bóng người dám xuất hiện.
Khi bái đường, Cố Viễn Sơn mặt mày ủ rũ, chống gậy mãi không nhúc nhích.
Ta mất kiên nhẫn, liền bế ngang hắn lên, bái đường xong xuôi.
Từ nhỏ ta đã có sức khỏe phi thường, mười tuổi theo Cố gia lên núi săn bắn, ta có thể vác cả con lợn rừng mà chạy băng băng.
So với lợn, Cố Viễn Sơn nhẹ bẫng chẳng khác gì con mèo con.
Dân làng thấy thế, cười ầm lên.
Mặt Cố Viễn Sơn đỏ bừng, nói: “Thật là mất mặt! Mau thả ta xuống!”
Ta giả vờ không nghe thấy, sau khi đưa hắn vào động phòng, ta lại ra ngoài tiếp khách.
Nào ngờ khi tiệc tan, Cố Viễn Sơn đã biến mất!
Ta vòng quanh sân tìm mấy vòng, cuối cùng nghe thấy chút động tĩnh từ phía nhà xí, mở cửa ra thì thấy hắn đang đứng thừ người bên cạnh hố phân.
Có một giai điệu cực nhỏ từ phía ngoài truyền vào, âm thanh rất xa, chỉ đứng đây mới nghe được một chút.
Chính là khúc nhạc hôm qua Giang Diệu đã chơi.
Cố Viễn Sơn nghe đến mê mẩn, vẻ mặt khi buồn khi vui, hoàn toàn không nhận ra ta đã đến gần.
Ta nhẹ nhàng bước lại gần, ghé sát tai hắn nói: “Có hay không?”
“Á á á—” Cố Viễn Sơn hét lớn, người nghiêng đi suýt ngã xuống đất.
Ta túm lấy cổ áo hắn kéo lên, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Ta hỏi chàng, nghe hay không?”
Cố Viễn Sơn đảo mắt, ấp úng nói: “Không… không hay…”
Ta hài lòng cười: “Đúng rồi! Ta cũng thấy thế, còn chẳng hay bằng tiếng chàng kêu hôm nọ.”
Cố Viễn Sơn tức đến đỏ cả mặt: “Thô tục!”
“Phải phải phải, ta thô tục, còn chàng ở nhà xí nghe đàn, chàng tao nhã!”
11
Cố Viễn Sơn rất hận ta.
Không biết ai nói với hắn rằng ta muốn làm nương tử trạng nguyên nên mới ép hắn đoạn tuyệt với Giang Diệu.
Vì muốn trả thù ta, hắn tuyên bố sẽ không đi học nữa, ngay cả khi chân đã lành, hắn cũng chỉ ngồi thừ trong sân, thề sẽ phá hủy giấc mộng làm nương tử trạng nguyên của ta.
Điều này lại khiến ta thấy rất thú vị.
Quan trường hiểm ác, sơ ý một chút là mất mạng, đời này ở lại làng Thạch Đường cũng tốt.
Còn về phú quý vinh hoa, kiếp trước ta đã hưởng qua rồi.
Cũng chỉ có vậy.
Hắn buông xuôi nhưng Giang Diệu lại không thể ngồi yên.
Không lâu sau, nàng ta để mắt đến một người bằng hữu của Cố Viễn Sơn, hắn đã có nương tử, hai người lén lút gặp nhau và bị người ta bắt gặp, lan truyền khắp nơi.
Buổi tối khi ta bán rượu về, vừa bước vào cửa, hắn đã bắt đầu chất vấn ta: “Ta đã thành thân với nàng rồi, tại sao nàng còn không buông tha cho nàng ấy? Nàng có biết danh tiết quan trọng thế nào với một nữ tử không?”
Ta đứng ở cửa, ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra ý hắn.
Hắn nghĩ rằng những lời đồn này do ta dựng lên để bôi nhọ Giang Diệu.
Ta bật cười tức giận.
Ném thùng rượu sang một bên, ta kéo hắn ra ngoài: “Đi, hôm nay ta sẽ cho chàng thấy sự thật là gì!”
“A a a—nàng làm gì thế!”
Cố Viễn Sơn hoảng sợ la hét, bám chặt vào khung cửa không chịu buông.
Ta nghe mà phiền lòng, quay lại tát hắn hai cái, sau đó trói tay chân hắn lại, nhét khăn vào miệng, vác hắn lên vai đi thẳng lên núi.
Đến núi, trời đã tối hẳn.
Ta tìm một gốc cây rỗng, nhét hắn vào trong rồi kéo một nắm cỏ khô bịt kín lối vào.
Cố Viễn Sơn nghĩ rằng ta định bỏ hắn lại cho lợn rừng ăn, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, run rẩy không ngừng, miệng ú ớ kêu.
“Suỵt…”
Ta vỗ vỗ mặt hắn: “Đừng làm ồn, sắp có chuyện hay để xem rồi.”
Vừa dứt lời, một loạt tiếng xào xạc vọng lại.
Cố Viễn Sơn lập tức im bặt, còn ta nhanh chóng trèo lên cây.
Vừa ngồi vững trên cây, ta đã thấy Giang Diệu và một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.
12
Giang Diệu vừa đến một khoảng đất trống không xa, nam nhân đó lập tức ôm nàng ta vào lòng, bàn tay vuốt ve khắp nơi.
Giang Diệu giả vờ từ chối, đẩy vài cái rồi lại ngoan ngoãn ngả vào lòng hắn.
Từng tiếng rên khe khẽ vang lên.
Cái cây rỗng mà Cố Viễn Sơn đang trốn vừa hay đối diện hai người kia, lại thêm ánh trăng sáng tỏ, chắc chắn hắn nhìn rất rõ.
Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt hắn lúc này, ta suýt chút nữa cười ra tiếng.
Mấy hôm trước, khi đi hái rau dại với vài người trong làng, ta vô tình phát hiện hai người đó lén lút gặp nhau ở đây.
Sau khi về không lâu, tin đồn lan ra khắp nơi.
Hai người dưới gốc cây ngày càng táo bạo, làm đám thỏ quanh đó cũng sợ hãi chạy tán loạn.
Mọi thứ chấm dứt, Giang Diệu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay nam nhân đó.
“Chúng ta ở bên nhau đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc chàng định bao giờ cưới ta vào cửa?”
“Nếu không phải ta xúi giục Cố Viễn Sơn không đến thư viện thì lần này vị danh sư kia làm sao có thể thu nhận chàng làm môn sinh.”
Ta chợt nhớ lại, kiếp trước Cố Viễn Sơn quả thật được một vị danh sư nhận làm môn sinh.
Nếu không nhờ vậy, chỉ riêng việc cưới nữ nhi của tội thần, hắn đã không đủ tư cách vào triều.
Nam nhân đó bóp cằm nàng ta, đắc ý nói: “Chờ vài ngày nữa ta sẽ bỏ mụ già đó, cưới nàng về, mỗi đêm đều yêu thương nàng…”
Nói đến đây, hai người lại quấn lấy nhau.
Ta cảm thấy thật vô vị, chẳng lẽ họ định làm tới sáng luôn sao?
Hai chân ta ngồi chồm hổm đã tê rần.
May mà lần này xong việc hai người đó không tiếp tục nữa.
Giang Diệu giúp nam nhân đó mặc lại y phục, hắn bóp cằm nàng ta hôn một cái.
“Đúng là yêu tinh quyến rũ, bảo sao Cố huynh tài giỏi vậy cũng bị nàng mê hoặc.”
“Nói mau, ta với Cố huynh ai giỏi hơn, ai làm nàng thỏa mãn hơn?”
Giang Diệu lườm hắn một cái, giả vờ giận dỗi: “Chàng biết rõ khi ở bên chàng, ta vẫn còn là xử nữ, còn hỏi câu này làm gì?”
“Huống hồ, Cố Viễn Sơn chỉ là một tên mọt sách, ta chưa kịp động vào hắn đã sợ đến nhảy dựng lên ba thước, e là loại chỉ được cái mã mà chẳng ra gì.”
Ta nghiến răng chặt, đợi đến khi hai người họ đi xa mới không nhịn được mà cười phá lên.
“Ha ha ha ha ha…”
Cười đủ rồi, ta mới nhận ra dưới cây không hề có động tĩnh gì.
Vội vàng trèo xuống cây, vén đám cỏ khô che miệng hốc ra, chỉ thấy Cố Viễn Sơn nhắm mắt rơi lệ, miếng vải trong miệng hắn đã rơi xuống đất từ lâu nhưng hắn vẫn không kêu một tiếng.
Ta vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, ta có thể chứng minh cho chàng thấy, tuy chàng hơi nhanh thật nhưng tuyệt đối không phải là phế vật.”
13
Lần này, Cố Viễn Sơn chịu đả kích rất lớn.