Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
lẽ, anh thật là một người lính giỏi. Một người cha tốt.
Chỉ tiếc… anh không phải một người chồng tốt.
“Niệm Niệm,” anh bất chợt tiếng, giọng khàn đặc, “Xin lỗi… lại em và con chịu khổ.”
Tôi im lặng một lát, bình thản :
“Con bé cũng là con gái anh. Những gì anh làm, là anh phải làm.”
Anh cười gượng, không gì thêm.
Trong phòng bệnh bỗng nên im ắng.
Chỉ tiếng thở đều của hai đứa nhỏ và tiếng côn trùng rả rích ngoài cửa sổ.
Khi tôi tưởng anh sẽ không gì nữa, anh bất ngờ lấy túi áo một vật nhỏ, được gói bằng khăn tay, đưa phía tôi.
“Cái … là anh xin được em và các con.”
Tôi mở khăn tay , bên trong là một quân công sáng lấp lánh một tờ giấy chứng nhận dấu đỏ.
là hạng Nhì, tờ giấy chứng nhận ghi rõ:
“Trao tặng quân thê Tô Niệm, vinh danh những hy sinh to lớn và cống hiến xuất sắc ninh quốc gia trong chiến dịch ‘Săn Cáo’.”
Tay tôi bắt đầu run không kiểm soát được.
Chiếc nặng trĩu ấy, như một miếng sắt nung đỏ, in hằn vào bàn tay tôi.
“Chiến dịch Săn Cáo?” – tôi khẽ đọc mấy đó.
“Đúng.” – Giọng Cố Trường Phong mang theo chút nhẹ nhõm:
“Đó là mật danh của nhiệm vụ lần .
Lâm Vãn Vãn là quân cờ quan trọng mà tổ chức gián điệp ‘Cáo’ cài vào đoàn văn công, mật danh là ‘Hồ Ly Đỏ’.
Nhiệm vụ của cô ta là tiếp cận anh, đánh cắp thông tin mật.”
“Cấp trên quyết định lấy độc trị độc, bảo anh phối hợp diễn trò với cô ta dụ những kẻ phía sau.
kế hoạch sức thuyết phục, anh buộc phải diễn thật, thậm chí… phải hy sinh gia đình mình…”
Anh nghẹn lại: “Niệm Niệm, , một nửa là của đất nước.
nửa kia – là của em.
Là em dùng nỗi tủi nhục và tổn thương của mình đổi lấy.”
Tôi nhìn anh – người đàn ông mà tôi từng yêu đến đau đớn, cũng từng hận đến tột .
Thì , trong khoảng thời gian tôi không hề hay biết, chúng tôi từng “chiến đấu nhau” bằng một cách rất đặc biệt.
Nỗi đau tôi phải chịu… không phải vì anh không yêu tôi, mà vì… anh quá yêu tổ quốc .
Mà tôi – trong vai trò là vợ anh – lại là cái giá phải trả hy sinh ấy.
Tôi không biết nên cảm thế nào.
Là nên tự hào vì yêu nước của anh?
Hay nên buồn vì mình lại thành “nạn nhân của lý tưởng”?
“Niệm Niệm,” Anh bất ngờ đứng dậy, trang nghiêm đứng thẳng, hướng tôi, thực hiện một nghi lễ chào quân đội tiêu chuẩn.
“Tôi – Cố Trường Phong – lấy danh nghĩa một người chồng và người cha, thức xin lỗi em.
Trước kia, anh không thể bảo vệ được mẹ con em.
giờ sau, anh muốn dùng cả phần đời lại bù đắp.
Xin em… hãy anh một cơ hội nữa.”
mắt anh nhìn tôi chân thành, rực lửa, chan chứa ăn năn và hy vọng.
Tôi nhìn anh, lại nhìn xuống hai đứa trẻ đang ngủ say trong , và vàng rực rỡ của quân công.
Ngọn núi băng trong tôi – khoảnh khắc ấy – cuối cũng tan chảy.
Tôi rơi nước mắt, mỉm cười.
“Cố Trường Phong,” Tôi , “Muốn em tha cũng được…
Nhưng – kiện.”
Mắt anh sáng , như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Em đi! Một kiện, mười kiện, một trăm kiện – anh đều đồng ý!”
“ nhất, nay sau – cơm trong nhà anh nấu, chén anh rửa.”
“Được!”
“ hai, tã con anh thay, bú đêm anh lo.”
“Không thành vấn đề!”
“ ba…”
Tôi ngập ngừng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh thì cố tình kéo dài giọng:
“ giờ, người diện pháp lý của ‘Xưởng thời trang Niệm Niệm’ sẽ ghi tên em.
Toàn bộ tài trong nhà – em quản.”
Cố Trường Phong ngẩn người vài giây, bỗng nở nụ cười hiếm – rạng rỡ hơn cả trăng ngoài cửa.
“Rõ, thưa bà xã nhân!”
Anh bước trước, nhẹ nhàng ôm trọn ba mẹ con tôi vào .
Vòng tay ấy… tôi chờ đợi quá lâu, quá lâu .
Một năm sau, tôi và Phan Phan theo Cố Trường Phong lại viện quân khu.
của tôi gây không ít xôn xao.
Đặc biệt là khi người ta nhìn Cố Trường Phong – từng là “mặt lạnh quân thần” – giờ
biến thành một ông bố bỉm sữa hiệu, tay trái bế con, tay phải xách giỏ đi chợ, ai nấy đều há hốc mồm.
tôi – không là người vợ nhẫn nhịn, chờ đợi trong lặng lẽ nữa.
Thương hiệu “Thời trang Niệm Niệm” của tôi, nhờ hỗ trợ của giám đốc Vương, mở chi nhánh tận thành phố tỉnh.
Tôi thành người phụ nữ đầu tiên trong viện nghiệp riêng.
Tôi và Cố Trường Phong thành cặp đôi được ngưỡng mộ nhất.
Người ta gọi chúng tôi là hình mẫu lý tưởng của một gia đình quân nhân thời hiện .
Chiều hôm ấy, dưới hoàng hôn rực rỡ, Tôi Cố Trường Phong vụng dạy và Phan Phan đi đều bước.
Hai anh em cười vang cả sân.
Anh quay đầu lại nhìn tôi, mắt dịu dàng đến mức như thể vắt nước.
Tôi biết… lần , tôi thực tìm được hạnh phúc của riêng mình.
(Toàn văn hoàn)