Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Tôi đẩy cửa bước vào nhà thì thấy đang ngồi trên sofa phòng khách đọc sách.
đèn vàng ấm áp phủ lên anh, phía sau gọng kính hơi cụp xuống, cả toát vẻ ôn hòa nhã nhặn.
“ về à?” Anh ngẩng , nở nụ cười dịu dàng, “Sao về trễ vậy?”
Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ anh.
Anh mặc chiếc áo len cashmere màu xám đậm tôi tặng năm ngoái, áo xắn nhẹ để lộ cổ đường nét rõ ràng.
Đôi đó, từng vô số đêm khuya xoa huyệt thái dương tôi, giờ đang vuốt ve thân đàn bà khác.
“ vừa gặp Cố Thiển.” Tôi mở lời thẳng thắn.
Nụ cười anh khựng chớp , nhanh chóng trở bình thường, đặt sách xuống bước tới chỗ tôi:
“Sao tự dưng tìm cô ấy?”
Giọng anh đầy vẻ khó hiểu, giống như sự không hề hay biết .
“Lấy dây chuyền .” Tôi anh tiến gần.
anh thoáng dao động, thở dài, đưa định chạm vào mặt tôi:
“Á Lan, chuyện này… anh giải thích…”
“ tưởng chỉ sợi dây chuyền thôi, cô bé ấy thích thì tặng luôn.”
Anh như quên mất, đó đâu phải sợi dây chuyền bình thường.
Tôi nghiêng tránh bàn anh.
anh lơ lửng giữa không trung, cuối cùng rút .
Ngay cả nhịp thở cũng bị loạn mất nhịp.
“ giận à?”
“Anh nghĩ không nên giận sao?” Tôi hỏi ngược .
Tôi không đẩy anh , để mặc anh ôm. Thấy tôi không kháng cự, anh dịu giọng dỗ dành:
“ anh không suy nghĩ đến cảm xúc .”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ anh.
Anh cúi xuống gần tôi, dùng ngón thon dài nâng nhẹ cằm tôi, ngón khẽ miết lên da tôi.
“Thôi mà, giận cô bé con chứ.”
Cảm giác ấm nóng từ cổ truyền đến, cúi , ghé tai tôi nói nhỏ:
“Nếu thích, anh mua nhiều, nhiều.”
Tôi cụp , không nói .
thở dài, hôn lên trán tôi:
“ cũng mệt , anh xả nước nhé.”
bóng lưng anh về phía phòng , tôi chậm rãi lấy điện thoại từ túi .
Trên màn email tố cáo đã được soạn sẵn.
Ngón cái tôi lơ lửng ngay trên nút gửi, phòng vang lên tiếng nước chảy.
bước , cầm khăn : “Nước xong , cùng anh nhé?”
Tôi khóa màn , che mỉa mai : “Anh trước .”
Anh xoa tôi, dịu dàng đến mức nhỏ nước: “Được, vậy chờ anh xong.”
Khi anh đóng cửa phòng , tôi nhấn nút gửi.
Màn hiển thị “Gửi thành công”, tôi bỗng thấy lòng trống rỗng.
Tôi nhớ ngày tuyết rơi dày năm đó, cậu trai ấy đỏ tai vì lạnh chỉ để mang ô đến tôi.
Nhớ khoảng thời gian tôi sảy thai ngoài ý , anh vì cầu bình an tôi mà quỳ trước chùa ba ngày ba đêm.
từng yêu tôi – . Phản bội tôi – cũng .
Tôi giả vờ như không biết , tiếp tục làm vợ được ngưỡng mộ ngoài suốt đời.
Nhưng tôi không .
Tôi không bản thân phải chịu ấm ức, không chịu đựng cái cảm giác ghê tởm sự phản bội.
Càng không lặp bi kịch mẹ tôi.