Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tường cong vênh, sàn nhà lồi lõm, ánh đèn nhấp nháy không ngừng.
Như thể thực tại đang bị xé nát và viết lại từ đầu.
Những kẻ canh giữ gào thét.
Cơ thể họ teo tóp, rút khô.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả hóa thành những xác khô cứng.
Chúng tôi chạy đến trước phòng 1805.
Cánh cửa đã mở tung.
Bên trong là một luồng sáng trắng chói lòa.
“Nhảy vào!”
Tô Hiểu hét lên.
“Đó là lối thoát duy nhất!”
Chúng tôi nắm chặt tay nhau — Và cùng lao vào luồng ánh sáng.
9
Tôi mở mắt.
Thấy mình đang nằm trên giường bệnh, đầu đau như muốn nổ tung.
Một y tá đang kiểm tra các chỉ số sinh tồn của tôi.
“Cô tỉnh rồi à?”
Cô ấy nói đầy ngạc nhiên.
“Bác sĩ bảo cô có thể hôn mê rất lâu đấy.”
“Tôi… đây là đâu?”
Tôi cảm thấy choáng váng.
“Bệnh viện trung tâm thành phố.”
“Cô được cứu ra từ đống đổ nát của một tòa nhà chung cư bị sập, đã hôn mê ba ngày rồi.”
Tòa nhà bị sập?
Tôi cố gắng nhớ lại…
Gương đồng.
Sách phong thủy.
Ông Vương.
Mọi thứ như một giấc mộng xa xôi, không rõ thật giả.
“Có phải là… tòa nhà số 18, khu Vĩnh An?”
Tôi hỏi.
Y tá gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Ba ngày trước đột nhiên sụp đổ, nguyên nhân đến giờ vẫn chưa rõ.”
“Cô là người sống sót duy nhất.”
“Quả là kỳ tích.”
Người sống sót duy nhất?
Thế còn Tô Hiểu?
Còn những người khác?
“Có… có ai khác được cứu không?”
Tôi cố gắng hỏi.
Cô y tá lắc đầu.
“Điều kỳ lạ là, theo hồ sơ của ban quản lý, tầng 18 chỉ có mình cô là cư dân.”
“Các phòng khác đều bỏ trống.”
Không thể nào!
Tôi nhớ rõ ông Trần, cặp đôi phòng 1803, và cả ông Vương.
Tôi lảo đảo ngồi dậy, choáng váng đến mức phải bám lấy thành giường.
Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc gương nhỏ trên tủ đầu giường — Một trong những đồ dùng vệ sinh bệnh viện phát cho bệnh nhân.
Trong gương phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi.
Nhưng… chỉ trong khoảnh khắc.
Tôi thấy một gương mặt khác đè lên gương mặt mình.
Tô Hiểu.
Lạnh gáy.
Tôi cầm lấy gương, nhìn kỹ lại.
Dáng mắt.
Sống mũi.
Khóe môi.
Tất cả đều có chút gì đó khác lạ.
“Cô sao vậy?”
Y tá hỏi, thấy tôi bất thường.
“Tôi… tôi tên là gì?”
Câu hỏi bật ra khiến chính tôi cũng sững người.
Y tá ngơ ngác.
“Cô tên là Tô Hiểu. Ghi rõ trong bệnh án mà.”
Tô Hiểu?
Không.
Tôi là Lý Văn!
Tôi hoảng loạn tìm điện thoại, giấy tờ, bất cứ thứ gì chứng minh danh tính.
Trong ngăn kéo có một ví tiền.
Tôi lật mở.
Chứng minh thư ghi rõ: “Tô Hiểu”.
Ảnh trên thẻ là gương mặt tôi thấy trong gương.
Nhưng đó… không phải tôi!
Tôi là Lý Văn!
Tôi sống ở phòng 1801!
“À, còn cái này.”
Y tá lấy ra một mảnh gương đồng vỡ.
“Đội cứu hộ tìm thấy trong tay cô, lúc đó cô ôm chặt không buông.”
Tôi nhận lấy.
Trên mặt gương vỡ vẫn còn thấy rõ mấy chữ: “…đổi vận mệnh…”
Vừa chạm vào, một luồng điện chạy qua tay tôi.
Ký ức như hàng vạn mảnh vỡ tràn vào đầu:
Gương đồng chiếu vào ảnh chân dung.
Khoảnh khắc phá hủy quyển sách.
Khuôn mặt thật của những kẻ canh giữ.
Ánh sáng trắng nơi phòng 1805.
Và một chuỗi ký ức khác mà tôi chưa từng trải qua — Năm 2015.
Dọn vào Vĩnh An Phường.
Những tiếng gõ đêm khuya.
Từng bước điều tra bí mật.
Cơn sợ hãi dâng lên như thủy triều.
Tôi không phải Lý Văn.
Tôi là Tô Hiểu.
Hoặc, tôi… đã trở thành cô ấy.
“À, cảnh sát có đến mấy lần.”
Y tá nói trong lúc gấp lại khăn trải giường.
“Họ muốn hỏi chuyện cô về sự cố sập nhà.”
Cảnh sát.
Có lẽ… đó là cơ hội!
Tôi có thể nói cho họ biết sự thật.
“Khi nào họ đến nữa?”
Tôi hỏi.
“Sáng mai.”
“À, còn thứ này nữa, cũng tìm được trên người cô.”
Cô ấy đưa tôi một phong bì không ghi tên.
Tôi xé mở.
Bên trong là một mảnh giấy.
Chỉ có một câu ngắn ngủi:
“Vòng lặp chưa phá, chỉ mới chuyển. Chào mừng trở lại, Tô Hiểu.”
Nét chữ xa lạ nhưng đầy quen thuộc.
Tôi lật mặt sau.
Là một bức ảnh.
Một tòa chung cư mới xây, cửa rõ ràng ghi: “Tòa số 2, khu Tân An Phủ”.
Góc ảnh có khoanh đỏ: “Phòng 1805”.
Tối đó, tôi trằn trọc không ngủ.
Sáng hôm sau, hai viên cảnh sát đến.
Tôi cố gắng kể hết mọi thứ về căn phòng 1805, về trận pháp, về ông Vương.
Nhưng tôi nói lắp, ký ức đứt đoạn, như kẻ mộng du.
Họ chỉ ghi chép lịch sự rồi rời đi.
Ngày xuất viện.
Không ai đến đón tôi.
Tôi bắt taxi quay về Vĩnh An.
Muốn nhìn lại đống đổ nát ấy.
Nhưng…
Chẳng có đống đổ nát nào.
Tòa nhà số 18 vẫn sừng sững như chưa từng sụp đổ.
Tôi run rẩy đi đến.
Bốt bảo vệ có người lạ ngồi bên trong.
Không phải ông Vương.
“Chào chị, chị tìm ai?”
“À… tôi sống ở 1801, tòa 18.”
Tôi lắp bắp.
Anh ta xem sổ.
“Xin lỗi, chị nhớ nhầm chăng?”
“Căn đó đã trả hôm kia rồi.”
“Người trả tên gì?”
Tôi hỏi.
“Chị Lý.”
“Lý Văn.”
Trái tim tôi như ngừng đập.
“Cô ấy nói chuyển đến khu Tân An Phủ rồi.”
Tôi bám lấy khung cửa bảo vệ, suýt ngã.
Lý Văn… còn sống?
Cô ấy… chuyển đến Tân An Phủ?
Chính là nơi trong bức ảnh.
Tôi không biết vì sao mình lại đến đó.
Tòa nhà số 2, khu Tân An Phủ.
Một chung cư hiện đại, bình thường đến mức khó tin.
Tôi hỏi quản lý về căn 1805.
Được biết: vừa có người trả nhà, đang rao bán.
Và giá… chỉ bằng một nửa thị trường.
“Sao rẻ vậy?”
Tôi hỏi.
“Chủ nhà dặn rồi.”
“Nếu có cô nào họ Tô hỏi, thì báo giá này luôn.”
“Cô là cô Tô, đúng không?”
Tôi lạnh người.
Ai đó… hoặc thứ gì đó… đang chờ tôi.
Lý trí bảo tôi chạy.
Nhưng thứ gì đó lặng lẽ trong tôi lại thôi thúc — Ký hợp đồng.
Tôi dọn vào phòng 1805, tầng tám, tòa nhà mới.
Đêm thứ tám.
Nửa đêm.
Tôi giật mình tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi.
Có gì đó… không đúng.
Tôi ngồi dậy, nhìn về bức tường phía tây trong ánh trăng.
Đột nhiên.
Tiếng ấy lại vang lên.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Tiếng gõ quen thuộc, vang lên từ phía tường.
Một nhịp chậm rãi, như nhịp tim.
Tôi bước xuống giường, chân trần lạnh buốt.
Tôi tiến đến gần tường.
Đặt tay lên đó.
Tay tôi… xuyên qua mặt tường như xuyên sương mù.
Lạnh lẽo tràn từ đầu ngón tay lan ra khắp người.
Tôi hít sâu một hơi.
Và để toàn thân đi xuyên qua bức tường.
Phía sau là một không gian khác — Bụi bay trong không khí như những vì sao nhỏ.
Căn phòng giống hệt căn hộ của tôi.
Chỉ khác là… mọi thứ đều đối xứng ngược.
Trong góc, một tấm gương toàn thân đứng lặng lẽ.
Tôi bước đến gần, tim đập thình thịch.
Trong gương, tôi mặc bộ đồ hôm dọn nhà, không phải đồ ngủ.
Nhưng điều khiến tôi rợn người — Trên cổ tôi, có một vết hằn đỏ như bị siết chặt.
“Không thể nào…”
Tôi đưa tay lên cổ.
Không có gì.
Rồi tôi thấy tờ lịch treo trên tường.
Ngày 15 tháng 7 năm 2015.
Trên tường là tờ báo cũ.
Tiêu đề lớn:
“Cô gái trẻ chết bí ẩn trong căn hộ mới, cảnh sát vào cuộc.”
Tên người chết… là Tô Hiểu.
Nhưng ngay sau đó, tôi thấy dòng chữ mờ dần —Và đổi thành: Lý Văn.
Một sự thật đáng sợ như sóng thần đổ ập:
Trận pháp chưa bị phá.
Nó chỉ thay đổi hình thức.
Mỗi người bị hiến tế sẽ tiếp tục vòng lặp.
Căn phòng 1805 là chiếc gương.
Tôi là Tô Hiểu. Cũng từng là Lý Văn.
Cô ấy là Lý Văn. Sẽ trở thành… Tô Hiểu.
Chúng tôi là hai mặt của một vòng tròn.
Chỉ khi một người phá được nó, vòng lặp mới chấm dứt.
Bỗng…
“Ding.”
Thang máy mở.
Ánh đèn trắng lạnh.
Một cô gái bước ra — Lý Văn.
Đôi mắt cô ấy đầy bỡ ngỡ.
Hệt như tôi… vài ngày trước.
Chúng tôi chạm mắt nhau.
Tôi thấy lòng mình dịu lại.
Tôi đã hiểu.
Tôi mỉm cười, nghe chính mình khẽ nói:
“Cuối cùng… cô cũng đến rồi.”
hết_