Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cũng phải, năm xưa ta từng thấy qua, vị sát thần kia quả thực có dung mạo khuynh thành, thiếu nữ mới lớn đem lòng say mê, cũng là chuyện dễ hiểu.
“Ha ha, nói hay lắm. Ngươi tên là gì?”
Giọng nói kia càng thêm tà mị khàn trầm, như có sức hút lạ thường.
Tiền Doanh Doanh nhỏ nhẹ đáp, giọng càng thêm mềm mại: “Thiếp họ Tiền, tên gọi Doanh Doanh.”
Hắn lại khẽ cười, tiếng cười trầm thấp đầy ẩn ý, nghe mà tim cũng muốn ngừng đập.
“Đã biết bản vương nhọc nhằn, vậy thì… để ngươi thay bản vương vào hoàng lăng cầu phúc cho phụ hoàng đi.”
Không gian chung quanh lập tức chìm vào im lặng.
“Vương gia, vương gia…”
Chúng ta chỉ có thể mở to mắt, nhìn nàng bị thị vệ kéo đi, không chút nể nang thương hương tiếc ngọc.
Chưa đầy một tháng, năm người chỉ còn lại ba.
Từ sau hôm ấy, Tiểu Liên an phận hơn hẳn.
Thấy ta chỉ chuyên tâm thêu hoa, nàng khẽ thở dài, rồi tiến tới lựa chỉ giúp ta.
Lại hai tháng trôi qua, ba người chúng ta vẫn chưa ai được diện kiến vương gia.
Nhàn rỗi, ta liền quen dần với các lối đi quanh nơi ở.
Không ngờ gần viện cư trú, lại có một cái hồ.
Ta liền đến xin Phúc bá một chiếc cần câu, chuẩn bị đi câu cá.
Phúc bá là quản sự lớn nhất trong hậu viện, tuổi chừng bốn, năm mươi, suốt ngày nét mặt vui vẻ.
Ta quen ông cũng là chuyện tình cờ.
Hôm ấy ta đang hái hoa nhài, ông bước đến bắt chuyện, ta tưởng bị hỏi tội, chẳng ngờ ông chỉ tò mò.
Biết ta định làm bánh hoa nhài, ông nài nỉ xin một ít.
Lúc ấy ta mới hay, quê ông nằm gần nhà cô cô, ngày chưa vào cung, món bánh ấy là sở thích của ông.
Vì vậy, bánh làm xong, ta chỉ giữ lại vài cái, còn lại đều mang tặng ông.
Từ hôm đó, cơm canh trong viện ta ở mới không còn nguội lạnh.
Ông không ngăn ta câu cá, chỉ thở dài mà nói: hồ ấy tuy có cá, nhưng từ trước đến nay chưa ai từng câu được.
Cho tới khi thấy xô cá sống nhảy tung toé trong tay ta, ông trợn mắt kinh ngạc, rồi giơ ngón cái tán thưởng không thôi.
Hề hề, ta cũng chẳng hiểu vì sao.
Dù cậu cả mỗi lần về quê đều tay không, nhưng ta thì hầu như chưa từng thất thủ.
Tiểu Liên thấy ta ngày ngày đội nắng đi câu cá, ban đầu còn can ngăn.
Về sau thì bất lực buông xuôi, đến khi thấy làn da ta vẫn trắng trẻo như cũ, lại bắt đầu ghen tị.
8
Một ngày nọ, dưới bóng cây, ta đang thu cần câu, gỡ cá khỏi lưỡi móc.
Chợt một thân ảnh áo lụa màu trắng bạc ngồi xổm xuống bên ta, cúi đầu ngắm nghía xô nước đầy cá.
“Thật sự câu được rồi à.”
Ta giật mình quay đầu, suýt chút nữa quăng cả cần câu đi.
Hắn thấy ta phản ứng lớn như vậy, liền cau mày khó chịu hỏi lại: “Thế nào, bản vương đáng sợ đến vậy sao?”
“Không không không.”
Ta lắp ba lắp bắp vừa giải thích, vừa định buông cần hành lễ, nhưng hắn đã ung dung đứng dậy, đi về phía gốc cây không xa.
Nơi đó, gia nhân đang bày sẵn bàn ghế, trà nước cùng trái cây.
Hắn vén áo ngồi xuống một cách phong lưu, đón lấy cần câu từ tay hắc y nam tử, rồi cũng ngồi câu cá như ta.
Ta muốn rời đi, nhưng lại sợ oai nghiêm của hắn, chẳng dám mở lời.
Thấy ta đứng im một hồi lâu, hắn quay đầu nhìn sang, dường như đang dùng ánh mắt hỏi vì sao ta chưa tiếp tục.
Ta đành nén lại nỗi sợ, chậm rãi tiếp tục động tác, trong lòng âm thầm cầu nguyện cá đừng cắn câu.
Thời gian trôi qua rất lâu, không khí tĩnh mịch đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Bỗng nhiên, cần câu trong tay ta khẽ động, nhìn độ rung kia, rõ ràng là một con cá lớn.
Cảm giác được ánh mắt hắn nhìn sang, ta vội vàng nâng cần lên, suýt thì bị kéo xuống nước.
“Yến Thất, tới giúp nàng.”
Hắn lạnh nhạt mở miệng.
Ngay sau đó, thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh, đón lấy cần từ tay ta.
Một cú kéo tay, một cú đập nhẹ, con cá dài bằng cánh tay liền rơi vào xô nước, tung tăng nhảy nhót.
Hắn cũng đứng dậy nhìn qua, sau đó khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát: “Ngươi, sang bên kia.”
Vừa dứt lời, hạ nhân liền nhanh chóng dọn dẹp.
Chẳng mấy chốc, hắn đã ngồi vào chỗ ta vừa ngồi lúc trước.
Ta đứng một bên, bóng lá đong đưa, nắng xuyên qua kẽ hở đổ xuống, soi nghiêng khuôn mặt hắn như ngọc.
Ta nhìn đến xuất thần.
Hắn có vẻ phát hiện ánh mắt ta, trước khi hắn quay đầu lại, ta liền vội vã xách cần câu, xô nước, ghế gấp nhỏ, lật đật chạy tới chỗ hắn vừa ngồi.
Để tránh cá lại mắc câu, lần này ta cố ý thả lưỡi trống xuống nước.
Thời gian như chậm lại, bên kia cần câu vẫn chẳng động đậy.
Ta chống cằm ngắm mặt hồ lấp lánh ánh sáng, chẳng biết từ bao giờ đã đờ người ra.
Đột nhiên, cần câu ta lại động.
…Không thể nào!
Ta cười khổ, cố sức kéo lên, lại là một con cá chép béo mập.
Ta giơ cần câu, như đứa trẻ phạm lỗi, luống cuống không biết làm sao.
“Hử.”
Hắn bật cười lạnh: “Bản vương không tin còn có chuyện mê tín thế này.”
Dứt lời, hắn đổi sang chỗ khác, rồi ngoảnh lại nhìn ta: “Ngươi, lại đây ngồi cạnh bản vương.”
Trong lòng ta đầy khổ sở, nhưng cũng chỉ đành cắn răng ngồi xuống bên cạnh.
Hai cần câu cách nhau chẳng quá sáu thước.
Cần của ta liên tục thu hoạch, còn hắn thì mãi chẳng nhúc nhích.
Hôm ấy, ta ngồi cùng đến tận khi trời tối, ngồi đến lưng mỏi chân đau mới được thả về.
Cũng từ hôm đó, trong phòng ta, món nào cũng là cá.
Đủ mọi kiểu chế biến cá.
Nghe đầu bếp nói, là ý chỉ của vương gia.
Ta…
Hu hu, ta thề, từ nay về sau không bao giờ câu cá nữa!
Vì chuyện đó, ta còn bị hai cô nương khác móc méo, lời nói đầy mùi ghen ghét, gọi ta là hồ ly tinh.
Tiểu Liên thì tức giận thay ta, nhưng ta chẳng buồn để tâm.
Vào thu, mụ Cái bên cạnh vương phi tới.
Biết ba chúng ta đến nay vẫn chưa từng viên phòng với vương gia, mụ rất giận dữ.
Đặc biệt là hai người kia thêm mắm dặm muối, đổ rằng là vì ta khiến vương gia không vui.
Mắt mụ nhìn ta càng thêm độc địa.
Không thèm nghe lời giải thích của ta, lúc mặt trời gắt nhất, ta bị phạt quỳ giữa sân.
Sân lát đá sỏi, đầu nhọn nhọn đâm vào đầu gối đau như cắt.
Chưa bao lâu, mồ hôi đã rịn đầy trán ta, nhưng ta không dám cử động.
“Bản vương muốn biết, từ khi nào hậu viện của bản vương lại để một nô tài định đoạt.”
Chương 6 tiếp :