Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Cái vẻ mặt đương nhiên đó khiến tôi buồn nôn.
“ anh lấy ra cái mặt nghĩ rằng tôi còn cưới anh?”
“Cũng từ anh tự tin nghĩ tôi tố cáo trò bẩn thỉu này của anh?”
bĩu môi:
“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, ai trong xưởng chẳng biết em là bạn gái tôi?”
“Em ngoài tôi ra, còn lấy ai được nữa?”
“Vả , nếu em lớn chuyện, tôi mang , em tưởng em còn trong sạch?”
“Một người nữ đàn ông đá, đi chẳng trỏ sau lưng.”
Tôi nhìn người đàn ông mặt, bỗng thấy toàn thân lạnh ngắt.
Tôi suýt chút nữa đã định cùng anh ta sống trọn đời.
Vậy anh ta xem thường nữ, coi hôn nhân trò đùa, còn dám dùng danh của tôi uy hiếp tôi.
Cơn giận bốc thẳng đầu.
Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.
“Bốp” – một giòn tan.
ôm mặt, mắt đầy kinh ngạc:
“Em dám đánh tôi?”
“Tôi đánh anh đấy.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“ từ hôm nay trở đi, giữa tôi và anh, cắt đứt mọi quan hệ.”
“Tế Tái Nam!”
Anh ta gào :
“Em đừng hối hận!”
Tôi liếc anh ta một cái đầy khinh bỉ, xoay người định đi.
bất ngờ từ sau lưng anh ta bước ra, chắn mặt tôi.
Mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt những hạt ngọc đứt dây rơi xuống liên tục.
Giọng cô ta nhỏ muỗi kêu, đủ tôi nghe thấy:
“Chị Nam Nam, chị đừng trách sư .”
Cô ta tiến gần tôi một chút:
“Trong lòng sư vẫn chị , anh ấy là thương hại em – một đứa con gái quê thôi.”
“Chị xem, chị sinh ra ở thành phố, học thức, công việc, còn người đàn ông tốt sư sẵn lòng cưới chị. Thiếu một suất thì sao ?”
“Hơn nữa, xưởng phân một lần, đợt sau chắc chắn lượt chị.”
“Còn em thì khác, nếu , em ba ép gả cho lão què ở đầu thôn…”
Tôi bước lùi sang một bên, giữ khoảng cách với cô ta, rồi mới lớn :
“ , cô diễn vai đáng thương chưa đủ hay sao?”
Các công nhân xung quanh bắt đầu ngoái nhìn.
“Mùa đông năm ngoái, cô mẹ lục sạch tiền, nửa đêm ngồi khóc ở cổng xưởng, là tôi dẫn cô về.”
“Mẹ tôi đang ngủ bật dậy nấu mì cho cô, tôi thấy cô mặc mỏng nên tặng luôn chiếc áo len mới đan. Những chuyện này cô đều quên hết rồi ?”
Mặt lập tức trắng bệch.
Tôi chẳng thèm quan tâm màn kịch cô ta đang diễn.
Người sai tôi, tôi nhất định tất cả mọi người biết chính cô ta là kẻ tôi.
“Cô giả vờ tủi thân mặt tôi cầu xin thương hại.”
“Tôi sợ cô đuổi việc, còn đề nghị trực tiếp hướng dẫn cô, khi đó cô sao?”
Tôi cố tình bóp giọng, bắt chước điệu của cô ta:
“Chị Nam Nam~ chị tốt thật đấy, sau này nhất định em báo đáp chị.”
cười ồ từ xung quanh.
Mắt rưng rưng đầy nước.
Tôi khẽ nhếch môi:
“Giờ nhìn thì đúng là cô biết ‘báo đáp’ thật đấy.”
“Mọi người nghe cho rõ, giúp đỡ là trả giá đấy. tôi đây, cướp người yêu, mất cả suất .”
cau mày bước , chắn mặt :
“Chuyện cỏn con ngày xưa nhắc gì?”
“Ai chẳng từng giúp người?”
“Tế Tái Nam, em so đo chi li vậy, thật là hẹp hòi.”
Tôi giơ chân, đá một phát vào bắp chân anh ta:
“Bây giờ hai người các người hợp sức bắt nạt tôi, còn dám tôi nhỏ nhen?”
Bỗng người . Là bên tổ bên cạnh:
“Mấy hôm còn khoe với người ta, bảo chị Nam Nam là con gái một, khá giả, giúp cô ta là chuyện đương nhiên.”
Một nữ công nhân khác tiếp lời:
“Đúng đó. Hồi cô mẹ muốn gả cô về quê, cũng là chị Nam Nam chạy tìm tổ trưởng xin cho cô ở việc. Giờ cô quay lưng chơi chiêu này à?”
mức cúi gằm mặt, đứng vững.
mặt mày u ám, vươn tay ôm cô ta vào lòng, thẳng tôi quát:
“Tế Tái Nam, em cố ý đúng ? Nhất định cô ấy mất mặt?”
“Tôi cô ta mất mặt?”
“ hai người các người khiến tôi buồn nôn à?”