Tôi là con chim hoàng yến được Giang Sâm bao nuôi.
Lúc ân ái mặn nồng, anh ta nói: người con gái anh ta yêu nhất đang bị bệnh, cần t//h/ậ/n của tôi.
Tôi chỉ gật đầu đồng ý.
Người trong giới Bắc Kinh thường cười nhạo rằng: “Giang Sâm chưa từng làm cuộc giao dịch nào lỗ vốn.”
Có kẻ gan to còn đề nghị:
“Này… anh Sâm, cô nàng ngốc ngoan ngoãn như thế, cho tụi em mượn chơi vài bữa đi?”
Giang Sâm xoay ly r//ư/ợ//u vang đỏ, uể oải đáp:
“Chậc, chỉ là món đồ chơi thôi mà. Lúc cô ta nửa sống nửa c//h/ế/t, chơi càng s/ư//ớ/n/g hơn chứ sao.”
Họ c/á c/ư//ợ//c, nói rằng sau khi tôi tỉnh lại trên giường bệnh, sẽ lại ngoan ngoãn bò về dưới chân anh ta.
Nhưng họ không biết — tôi đã cầm tiền của “kim chủ” và chuẩn bị cao chạy xa bay.