Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mà thừa kế mới – vừa được nâng lên – thì không để anh ta có cơ hội vùng dậy.
Hai bên liên thủ, dồn Phó Dịch đường .
Có lẽ là bị ép quá , anh ta cuối cũng buông bỏ tự tôn, tìm tôi cầu cứu.
Anh ta đứng mặt tôi, giọng trầm thấp, dịu dàng, gần như nài nỉ:
“Điềm Điềm, anh biết em anh.”
“ đây là anh không hiểu… Nhưng từ , anh đối xử tốt với em.”
“ của anh, tình của anh – là của em, dành em.”
“ cần lần em giúp anh, chúng ta sống hạnh phúc với nhau.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta, như thể… không hiểu anh ta đang nói cái .
Bởi vì tôi thật sự không giúp được.
Tôi vốn là một dây leo mềm yếu sống nhờ khác,
một “bạch liên hoa ngốc nghếch” không có đầu óc.
trong nhà là của anh chị, dưới tên tôi có .
khi cưới, sinh hoạt hàng tháng của tôi – tôi dùng hết việc dưỡng da, mua sắm, ăn uống, tiêu xài.
chung à?
Tôi đâu có kiếm được đồng nào, thì có mà chung?
cá nhân của anh ta?
Ngay từ khi kết hôn, vì đủ thứ lý do lười giải thích với tôi, anh ta đem tôi hết .
Phó Dịch không tin.
Anh ta tưởng tôi vẫn giận, vẫn đang trách móc anh ta.
Tôi gọi luôn luật sư và kế toán , từng khoản từng khoản liệt kê rõ ràng mặt anh ta.
xem, sắc mặt anh ta trắng bệch.
khi cưới, chúng tôi ký hợp đồng hôn nhân rất rõ ràng:
– kết hôn, anh ta phải trả sinh hoạt phí tôi mỗi tháng.
– Tôi không được chia cổ phần hay nhuận công ty, mọi thu nhập công ty là riêng của anh ta.
– Bất kỳ khoản nào ngoài mức đó – nếu anh ta đưa thêm – được tính là tự nguyện tặng, không thể thu hồi.
Chúng tôi cưới nhau bốn năm.
Phó Dịch quen với việc… dùng để “dẹp yên” tôi.
Bởi vì với anh ta, có nhiều.
những anh ta đưa tôi, qua là vài mảnh vụn trong khối khổng lồ kia.
Nhưng anh ta quên mất một điều:
Anh ta chưa từng thật sự nắm trọn được nhà Phó.
Và cũng quên luôn —
góp gió lâu , thành bão.
Mỗi tiêu một chút, dù có là kho thóc cũng trống rỗng.
Huống chi mấy năm nay, các dự án mà Phó Dịch chốt được, nhà Tống chia phần nhuận.
vì mấy lý do “em thấy buồn, em thấy khó chịu” của tôi, mà anh ta phải nhường không ít.
“Tống Điềm.”
Phó Dịch ngồi sụp xuống sofa, cả mệt mỏi tàn tạ, khẽ gọi tôi một tiếng.
“ em định làm ?”
Anh ta hỏi, mà như thể đang lẩm bẩm với chính mình.
Tôi mỉm cười ngọt ngào:
“Em anh mà, tất nhiên anh chia ngọt sẻ bùi chứ~”
Phó Dịch cười khan, đầy tự giễu.
Ánh mắt phức tạp nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“ thì anh cuối cũng tin …
Em thật sự… chưa từng anh.”
Trời ạ, cái .
xưa tự tìm nhà tôi cầu hôn, hiểu vì sao cảnh báo tôi: đừng có mơ tưởng tình của anh ta.
Tôi lúc đó rõ ràng nói:
“Tôi không anh.”
Vậy mà anh ta không tin.
Bây tôi nói:
“Tôi anh.”
Anh ta… vẫn không tin.
Cái đầu ngốc của tôi thật sự không nghĩ ra được cách nữa,
đành tiếp tục cười ngây ngô, nhìn anh ta không chớp mắt.
Phó Dịch cười khổ một lúc, cuối cũng thở dài:
“Anh ly hôn với em.
Anh vài bất động , anh để hết em.”
“Ồ.” – tôi ngoan ngoãn đáp.
Cũng giống hệt lúc anh ta đột nhiên đòi cưới tôi.
Tôi bao phản đối.
Vì không có tranh chấp , thủ tục ly hôn được giải quyết rất nhanh.
Tôi – “cô bạch liên ngốc nghếch” – được nhà Tống đón về.
Tiếp tục sống cuộc đời… ăn bám.
Sống dựa vào tiêu vặt mà ba mẹ, anh trai và chị gái hàng tháng.
Cuộc sống… khác khi lấy chồng.
À không, cũng có khác —
Lúc trong nhà có thêm kha khá cửa hàng nhỏ, công ty con.
Thêm vào đó, vì cắt đứt quan hệ với nhà Phó, nên phần lớn dự án đây do hai nhà hợp tác, rơi vào tay nhà Tống.
Thu nhập cả nhà tăng gấp đôi.
Thế là… tiêu vặt của tôi cũng tăng theo!
Hôm nay là một vui vẻ của “tiểu bạch thỏ” đó nhé~
Góc nhìn của Phó Dịch:
Cha mẹ tôi là kết quả của một cuộc hôn nhân thương mại, sinh tôi ra cũng vì ích.
Từ nhỏ tôi bị đặt trong môi trường cạnh tranh khắc nghiệt với đám anh em , phải tranh giành từng bước một.
Để giành được vị trí thừa kế, tôi – giống như cha mẹ – chọn một cuộc hôn nhân vì ích.