Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi phản xạ người, chắn trước mặt Dụ Vân Trì.
Cú đấm dừng lại cách mặt tôi chưa đến một centimet, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao tôi đang là người cho Dụ Vân Trì, phải đảm bảo an toàn cho anh .
Tiền cầm, làm việc phải có tâm.
“Thẩm Vi Hảo!” Tiếng gọi khàn đặc vì dữ vang lên tai tôi.
Tôi đối diện đôi mắt đỏ ngầu vì của Tần Thiệu, ngượng ngùng gật đầu:
“Chào thiếu gia Tần, buổi chiều tốt lành. Anh… sao lại ở đây vậy?”
Gọi bằng “thiếu gia Tần” là điều bắt buộc.
Dù sao bây giờ đối tượng phục vụ của tôi từ Tần Thiệu chuyển sang Dụ Vân Trì, phải ý thức được điều đó chứ.
Tần Thiệu siết chặt tôi, mặt sa sầm: “Cô đang làm gì ở đây?”
Dụ Vân Trì nhướn mày: “Câu này không phải thừa à?”
“Câm miệng!” – Tần Thiệu gằn từng chữ, kia bóp lấy cằm tôi, đau đến mức khiến tôi rít khẽ.
“Thẩm Vi Hảo, tại sao cô lại ở đây?”
Tôi im vài .
Không thể là do anh trai của anh thuê tôi đến.
“Tôi… thiếu gia Dụ có duyên.” – Tôi lựa cẩn thận, “Anh ấy thương, tôi đến thôi .”
Dụ Vân Trì nhướn mày : “Đúng vậy, vừa gặp thấy hợp.”
Sắc mặt Tần Thiệu càng lúc càng lạnh: “Có duyên? Vừa gặp hợp? Thẩm Vi Hảo, mấy ngày nay không nghe máy, không trả tin nhắn, chỉ để đến đây hắn?”
Tôi mím môi.
Dụ Vân Trì tặc lưỡi: “Đừng hung dữ cô ấy.”
Bầu không khí sắp nổ tung.
Tần Thiệu túm lấy cổ áo nhân của Dụ Vân Trì, gằn từng chữ: “Liên quan quái gì đến cậu?”
Căng thẳng thể một là đánh nhau thật.
Dụ Vân Trì vẫn ung dung , không hề có vẻ gì là sợ hãi.
Một người đi cùng Tần Thiệu vội lên tiếng hoà giải: “Có khi nào Tiểu Hảo ghen, thử lòng thiếu gia Thiệu xem vị trí của mình trong tim anh ấy đến đâu ấy .”
Tần Thiệu sững lại, nghiêng đầu nhìn tôi: “Có thật vậy không?”
Tôi gãi gãi má, giọng lắp bắp “Cái đó… tôi…”
“Về anh.” – Tần Thiệu nhếch môi.
“Không được.”“Không được.” Tôi và Dụ Vân Trì đồng thanh.
Việc nhận, chưa hoàn thành đòi lại chi phiếu sao?
Tần Thiệu đến bật : “Cô còn bày trò gì ? Cắm sừng tôi đến nghiện rồi à?”
Người cạnh nhỏ giọng khuyên tôi: “Thiếu gia Thiệu giúp Linh Linh chỉ vì cô ấy giống cô trước kia thôi, cho cùng là đang giúp cô đấy.”
Tôi: “?”
Tôi ngẩn người một lúc, mới hiểu là người này đang cố giải thích cho Tần Thiệu.
Nhưng tôi không quan tâm rồi.
Thật sự rất mệt.
Hình tượng “chim hoàng yến ngây thơ, chung tình, si tình” tôi xây dựng từ đầu quá hoàn hảo, đến mức bây giờ ai tưởng tôi đang ghen tuông, dỗi.
Đúng lúc đó, đầu tôi loé sáng, lập ôm mặt nức nở khóc.
Mọi người đều sững sờ.
Tôi nghẹn ngào : “Thiệu à, anh làm người khác thương, là của anh… Em phải thay anh thiếu gia Dụ để chuộc tội…”
Tần Thiệu nhíu mày, ánh mắt gắt gao khóa chặt tôi.
Những người khác lập gật gù hiểu chuyện: “Xem ra Tiểu Hảo nhà chúng vẫn không thay đổi, vẫn tốt bụng thế. Cô ấy chỉ muốn gánh trách nhiệm giúp anh thôi, đừng , thiếu gia Thiệu.”
“Mẹ nó, cô gánh tội gì chứ?” Tần Thiệu chửi thầm một câu, kéo tôi lôi ra ngoài:
“Tôi thuê mười hộ lý, còn sợ không đủ người hắn chắc?”
Vệ sĩ ngoài phòng lập chắn trước mặt tôi và Tần Thiệu.
Giọng Dụ Vân Trì từ trong vọng ra: “Muốn đi cứ đi, nhưng đừng có mang người của tôi .”
Tần Thiệu lạnh: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chẳng phải ai biết rồi sao?”
“Ồ.”
Tiếng khẽ vang lên từ phòng . “Vậy anh hỏi thử xem, cô ấy có muốn đi anh không?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Chờ đợi câu trả của tôi.
Tôi lẽ rút khỏi Tần Thiệu.
Nước mắt rơi lã chã không ngừng, tôi đỏ hoe mắt nhìn anh: “Thiệu à, em phải có trách nhiệm… lầm của anh.”
Tần Thiệu đứng yên tại chỗ.
Không khí im đến nghẹt thở.
“Xin …” Tôi cúi đầu lẩm bẩm, “Thiệu… xin anh…”
Tần Thiệu nhìn tôi mấy .
Rồi người rời đi.
Không thêm một nào.
Những người đi cùng anh vội vàng đuổi .
Người cuối cùng đi ra còn lại hậm hực trách móc: “Thẩm Vi Hảo, nhận rồi thiếu gia Thiệu về khó lắm à?”
Tôi không đáp, giữ vẻ đau lòng lại phòng .
Và bắt gặp ánh mắt sâu xa khó đoán của Dụ Vân Trì.
“Ái chà,” anh nhếch môi, “diễn đạt thật đấy.”
Tôi lau nước mắt, liếc nhìn anh một cái.
Cầm quả táo cạnh lên, bắt đầu vỏ.
Tôi đến đây làm người , không phải chim hoàng yến.
Nên chẳng cần phải ra vẻ dịu dàng, đáng yêu Dụ Vân Trì làm gì.
“Quản lý Tần cho cô bao nhiêu?” Dụ Vân Trì hỏi nhẹ không.
Tôi giả ngơ: “Ai cơ?”
Anh không hỏi , rút điện thoại ra nghịch.
Tôi yên táo.
Rồi lê.
Rồi đào.
…
Cho đến khi màn hình điện thoại được đưa trước mặt tôi.
Trong video, ánh sáng mờ ảo, bóng người lay động.
Lờ mờ có thể thấy một cô gái dáng người thon thả ngồi trên đùi một người đàn ông.
Tiếng nhạc hỗn loạn xen lẫn vài tiếng gọi yếu ớt: “Thiệu ca… A Thiệu…”
Tôi làm bộ không thấy gì.
Nhưng sau, tôi chết .
Không hiểu vì sao, hình ảnh trong video đột ngột chuyển thành đánh nhau.
Đánh rất dữ, khắp nơi là tiếng gào la.
Tôi bật dậy ngay lập .
Tần Thiệu đánh nhau rồi!
Tôi vứt con dao trái cây, hấp tấp đi ra ngoài: “Tôi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Ra đến góc khuất, tôi nhanh chóng gọi điện cho Tần Phạm Nghiên: “Tổng giám đốc Tần, Tần Thiệu vừa gây chuyện đánh nhau ở Hoàng Quý Các. Xem ra lần này nghiêm trọng lắm.”
Đầu dây kia im vài , rồi đáp gọn: “Biết rồi.”
Tôi không cúp máy ngay. Chỉ vài sau, điện thoại kia ngắt.
Kèm đó là chuyển khoản 50.000. Tần Phạm Nghiên hiểu ý.
Tôi hài lòng lại phòng .
“Cứ tưởng cô không quan tâm hắn cơ đấy.” – Dụ Vân Trì bỗng cất .
Có tiền không kiếm là đồ ngu.
Tôi khẽ “ồ” một tiếng, nhạt: “Dù sao từng có một đoạn tình cảm .”
Tôi vừa khe khẽ ngân nga một đoạn giai điệu, vừa bắt đầu bóc vỏ vải.
Không ngờ Dụ Vân Trì lại tiếp: “Tôi muốn đến góp vui.”
Tôi: “?”
Tôi phản đối: “Lỡ Tần Thiệu làm anh thương sao?”
Đọc tiếp