Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đối diện với cơn bùng nổ bất của tôi, cậu ta thoáng sững lại, phản ứng kịp.
“Tôi chỉ muốn nói, cách này dễ bị lộ. Dù sao hai ta mà đứng cạnh nhau, thế nào cũng chẳng giống tình nhân…”
“Cậu thông minh mà, cậu nói gì cũng đúng hết!”
Cả một ngày dồn nén, lúc này tôi không kìm nữa, nước mắt tuôn ào ạt.
Tôi thừa nhận, tin Phó Cảnh về nước thật khiến tôi sụp đổ.
Lý Tử Dạ đứng đó, ngẩn người một lúc, cuối cùng gãi đầu, buông một câu chửi nhỏ.
Tôi thì chỉ lo lao thẳng về trước, xe tới cũng không thèm lên.
Cậu ta và tài xế lái xe sau lưng tôi.
Dù cậu ta có nói gì, tôi cũng thề sẽ không thèm để ý nữa.
“Lên xe đi, tôi đồng ý giúp cô.”
Cậu ta… đồng ý rồi sao?
“Vậy thì được.” – Tôi lau nước mắt. Lần sau tôi sẽ thề lại, lần này coi như tính.
Thế là tôi ngoan ngoãn lên xe.
12
Hôm họp lớp, tôi căng thẳng đến mức phải thử sơ sơ… vài chục bộ quần áo.
“Ăn mặc thế này, muốn khơi lại tình cũ à?” – Lý Tử Dạ tan học về, nhìn tôi trong chiếc váy hai dây, mặt đầy khinh bỉ.
“Trẻ con thì biết gì, đây là chiến bào của tôi.” – Tôi chẳng thèm để ý ánh mắt ghét bỏ kia, còn đẩy cậu ta đi thay đồ.
“Mặc đồng phục thì không được, nhìn cái là lộ ngay.”
“Sao lại không? Cô bồ một thằng học sinh cấp 3, đủ để cô khoe khoang với đám bạn cả năm rồi còn gì?”
“Cũng… đúng nhỉ.” – Nhưng mặt cậu ta lại trầm xuống – “Đúng là đồ không có đầu óc.”
Lại chửi tôi?
Thằng này muốn tạo phản chắc?!
Tôi vừa định giận thì cậu ta đã quay lưng đi mất.
Thấy thời gian chẳng còn nhiều, tôi gõ cửa phòng cậu ta.
Cửa ra, tôi choáng váng.
Bị trai làm cho choáng.
“Lý Tử Dạ… sao cậu lại mặc thế này?” – Tôi lắp bắp.
Cậu ta mặc một bộ tây trang đen, càng làm làn da thêm trắng, môi đỏ lên, đôi mắt ẩn dưới lớp tóc rối sáng lấp lánh như sao.
Tôi bỗng nhớ tới mấy hôm trước có bài báo về mấy bà thím nhà giàu thích trai cấp 3, lúc đó tôi còn thấy ghê tởm.
Nhưng thì… tôi mới thấy mình mới đúng là biến thái trong đám biến thái.
“Không được à?” – Cậu ta nhướng mày.
“Quá được luôn!” – Tôi sắp ngất vì rồi.
Buổi họp lớp tổ chức ở một khách sạn bên hồ, phong cách cực sang.
đường đi, tôi cứ nhắc đi nhắc lại với bản thân về nhân nghĩa đạo đức.
Thế nhưng, vừa bước vào hội trường, tôi liền tự khoác tay Lý Tử Dạ.
“Cậu cả buổi chỉ cần im, để tôi nói.”
“Không bạn cô cười cô dắt thằng câm à?”
“Ồ, cậu nhắc đúng đấy, vậy thì thỉnh thoảng ‘ừ hử’ vài câu thôi.”
“Phùng Khinh Khinh.” – Cậu ta đen mặt nhìn tôi – “Cô nói chuyện có dùng não một chút không?”
“Tôi làm sao?”
“Tự cô nghĩ.”
Tôi: …
“Phùng Khinh Khinh.” – Bỗng có người gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu .
Cô ấy mặc váy dài màu trắng, tóc dài buộc , vẻ ngoài trong sáng động người.
“Chu .” – Tôi mỉm cười chào.
“Cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa mình không nhận ra, càng ngày càng xinh.”
“Đâu có…”
Cô ấy vẫn giỏi xử lý mối quan hệ như trước. Tôi lẽ ra nên ghét cô ta, nhưng lại chẳng nói được lời khó nghe.
“Vị này là? Không định giới thiệu sao?” – Ánh mắt cô rơi lên người Lý Tử Dạ.
Đúng lúc đó, một người từ sau cô bước đến.
Tây trang thẳng thớm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Chỉ cách tôi một mét, đã khiến tôi thở không .
Là Phó Cảnh.
Tôi hít sâu một hơi, cố làm ra vẻ tự , tay Lý Tử Dạ:
“Lý Tử Dạ, bạn trai tôi.”
“Wow, bạn trai cậu trai thật, nhưng trông hơi… nhỏ?” – Nụ cười của Chu thoáng cứng lại.
“Không nhỏ đâu, năm nay 20 tuổi rồi.”
“Mới 20 thôi á? Trời ơi, Phùng Khinh Khinh, cậu thật ghê gớm.”
“Đúng thế, trai trai quá, chắc kiếp trước cậu cứu cả dải Ngân Hà rồi hả?”
…
Một đám người bu lại.
Tôi ngượng ngùng khoác chặt tay Lý Tử Dạ, nhưng không dám nhìn về Phó Cảnh.
“20 tuổi?” – Phó Cảnh khẽ cười, “Lý Tử Dạ, sao tôi nhớ trong thẻ học sinh của cậu ghi 17 tuổi thì phải?”
“17 tuổi?!”
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi: ?
Tôi ngơ ngác quay sang nhìn Lý Tử Dạ.
Cậu ta bình thản, chậm rãi buông một câu:
“Thầy Phó.”
13
tiếng sau, Lý Tử Dạ đứng ngoài phòng bao hút thuốc, còn tôi thì bị Phó Cảnh sang một góc nói chuyện riêng.
“ sống tốt không?” – Anh đứng bên cạnh, nhìn tôi.
“Tốt chứ, không có anh tôi vẫn sống sung túc. Anh cũng thấy rồi, bạn trai tôi còn ở kia kìa.” – Tôi chỉ về Lý Tử Dạ ở xa.
Nói câu đó mà tôi chột dạ, bàn tay túa mồ hôi.
Lý Tử Dạ bắt gặp ánh mắt tôi, cũng nhìn chằm chằm lại. Ánh mắt cậu ta mang một cảm xúc khó gọi tên, nhưng tôi dám chắc… chẳng phải là vui vẻ gì.
“Còn định lừa tôi à? mới 17 tuổi, bạn trai gì chứ?” – Phó Cảnh cười lạnh.
“Hứ, ai bảo 17 tuổi thì không được làm bạn trai? Ngày xưa 17 tuổi còn làm cha được rồi đấy.”
“Phùng Khinh Khinh, thành niên, lại còn là học sinh của tôi. muốn报复 tôi thì cũng phải có giới hạn chứ?” – Anh ta trông thật tức giận.
“Báo thù anh?” – Tôi phì cười.
Tôi mắc gì phải报复 anh ta? Anh ta là cái thá gì?
Chẳng qua… tôi đã thích anh ta hơn mười năm mà thôi.
“Chẳng phải sao?”
“Thế thì anh đúng là tự luyến quá rồi. Tôi vốn không biết trước. Huống hồ tôi thật không…” – Nói đến chừng, chính tôi cũng thấy bực – “Thôi bỏ đi, Phó Cảnh, tôi chúc anh và Chu trăm năm hạnh phúc. Đến lúc đó đừng mời tôi, tôi không có tiền đi.”
Ném lại câu đó, tôi quay người đi về Lý Tử Dạ, cậu ta đi chào tạm biệt đám bạn.
“Xin lỗi người, tôi đi trước đây. 9 rồi, tôi còn phải về kèm bạn trai học bài.”
“Kèm bài á, đỉnh thật.”
“Không để trai chơi thêm chút à?”
“Đúng đó, trai, chơi thêm đi, mai là cuối tuần, mai hẵng học.”
…
Đám người lại nhao nhao trêu chọc.
Lý Tử Dạ bất lực nhún vai:
“Nghe cô ấy.”
Trông cậu ta ngoan hết sức, khiến tôi chỉ muốn véo cho một cái.
Gương mặt Phó Cảnh thì ngày càng khó coi.
Nhưng tôi mặc kệ, Lý Tử Dạ đi thẳng.
14
Sau đó, trong nhóm lớp gửi rất nhiều ảnh.
Phần lớn đều là ảnh chụp chung của Chu và Phó Cảnh.
Chu cười rạng rỡ, trông chẳng khác gì bà chủ nhân.
Còn Phó Cảnh thì cả buổi chỉ giữ gương mặt lạnh như băng.
Chỉ có một tấm chụp cả tôi, Phó Cảnh và Lý Tử Dạ.
Chắc là lúc Phó Cảnh tìm đến nói chuyện với tôi, hai chúng tôi đứng đó cãi vã, còn Lý Tử Dạ kẹp điếu thuốc, cúi đầu, gương mặt mơ hồ không rõ, cũng chẳng biết nghĩ gì.
“Thế nào mà anh ta lại thành thầy cậu vậy?” – đường về, tôi hỏi.
“Cô giáo cũ nghỉ chờ sinh, mới thay bằng thầy này.”
Lý Tử Dạ nhìn tôi, như tôi nghĩ quẩn.
“Sao cậu không nói sớm?”
“Cô cũng đâu nói sớm với tôi tên bạn trai cũ của cô là gì.”
Ừ thì… cũng đúng.
Trong tôi có tức, nhưng lại chẳng muốn phát ra với trẻ con.
“Cậu thấy… thầy Phó của cậu là người thế nào?” – Tôi bất giác muốn thăm dò xem trong mắt học sinh, anh ta là người ra sao.
Anh ta lạnh nhạt với tôi như thế, liệu có phải chỉ mình tôi, hay với tất cả người đều vậy?
Lý Tử Dạ cau có liếc tôi một cái:
“Đàn ông.”
Tôi thật vĩnh viễn không đoán câu trả lời nào từ cậu ta.
“Không phải cái đó, ý tôi là tính cách của anh ta…”
“Cô muốn moi gì từ tôi?” – Cậu ta cúi mắt nhìn – “Phùng Khinh Khinh, tôi không phải tai mắt cho cô.”
“Cậu!” – Thằng này sao tâm trạng cứ thất thường vậy, tôi có chọc gì đâu? – “Cậu sao cứ gọi thẳng tên tôi, không lễ phép một chút à?”
“Vậy tôi phải gọi cô là gì?”
“, hay chị cũng được.”
Tôi: … cạn lời.
“Đừng hòng.”
Cậu ta lập tức quay mặt đi, chẳng thèm để ý nữa.
Không để thì thôi, tôi cũng chẳng ép, nhưng sao cậu ta lại đi nhanh thế?
Hai chúng tôi vừa đi ngang qua một công viên.
Lúc này trời đã tối, trong công viên lại chẳng có mấy người, cậu ta đi nhanh như thế, còn tôi sau thì muốn chết.
“Lý Tử Dạ, đợi tôi với.”
Cậu ta không thèm để ý.
“Lý Tử Dạ, tôi đó.”
Tôi sắp khóc đến nơi rồi.
Đặc biệt là lần trước cậu ta còn kể chuyện ma cho tôi, bây trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến .
Tôi bước nhanh hơn định đuổi kịp, ai vừa lách qua một gốc liễu thì đâm sầm vào một bức tường.
“Á!” – Tôi hét toáng lên vì .
“Kêu cái gì?” – Cổ tay tôi bị ai đó nắm .
Lý Tử Dạ?
“Á á á, chết đi được, tôi còn tưởng là ma.”
“Ma á? Tôi là ân nhân cứu mạng của cô thì có.”
Tôi mặc kệ, bám chặt áo cậu ta. Ở chỗ hẻo lánh này, tôi thật thấy .
“Cô đừng có , miệng thì nói là trưởng bối của tôi, lại túm chặt áo tôi thế này, coi được không?”
“Con gọi mẹ, lẽ đương .” – Tôi cứng miệng đáp.
Cậu ta liếc tôi một cái, rồi bàn tay từ từ trượt xuống, bất nắm tay tôi, giọng hạ thấp:
“Thế còn bây ?”
Bàn tay cậu ta lạnh, lại gầy, nắm tay tôi, tôi có cảm nhận rõ xương khớp.
Nhưng điều đó chẳng ngăn được luồng điện chạy khắp người tôi ngay khoảnh khắc ấy.
“Sao tay nhiều vết chai thế? Hút thuốc không ít đúng không?” – Tôi cố ý đưa ngón tay lướt qua kẽ giữa ngón trỏ và ngón giữa của cậu ta, giả vờ tự .
“Cô sờ gì đấy?” – Có lẽ cậu ta không được hành động táo bạo ấy, ngẩn ra một giây, rồi lập tức hất tay tôi ra.
“Tôi đâu có sờ, tôi chỉ muốn kiểm tra xem dạo này cậu hút bao nhiêu điếu thôi mà.” – Tôi làm mặt vô tội.
Sắc mặt cậu ta thoáng mất tự .
“Cô rảnh quá à.”
Ồ, hoá ra cậu ta lúng túng.
Hứ, dù cậu ta có ngầu thế nào thì cũng chỉ là một học sinh trung học ngây ngô, so với tôi vẫn non lắm.
“Lý Tử Dạ, tai cậu đỏ rồi kìa.”
“Cô!” – Cậu ta tức đến mức không nói nên lời – “ từng thấy ai như cô cả.”
“Tôi thế nào?” – Tôi cười nhìn cậu ta.
“!”
“Ngoan nào…” – Tôi cười đến mức gập cả người – “Nghe khuyên một câu, còn trẻ thì bớt hút thuốc đi, sẽ ảnh hưởng đến phát triển, đặc biệt là…”
“Đồ thần kinh.”
Cậu ta chẳng thèm để ý tôi nữa, lại quay lưng bỏ đi.
Đúng là đứa này, chọc một chút là chịu không .
15
Lần đầu tiên gặp lại Phó Cảnh sau anh ta về nước, thật tệ hại.
Tệ đến mức gần đây tôi liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, Phó Cảnh vừa mới đồng ý ở bên tôi, tôi mừng đến phát khóc. Thế mà chỉ chớp mắt, anh đã nắm tay Chu , cùng cô ta đính hôn.
Giấc mơ rõ ràng vô lý, nhưng luôn khiến tôi đau khổ đến nghẹt thở.
Thời gian này, Lý Tử Dạ cứ lẩn tránh tôi.
Thi thoảng tôi lái xe đưa cậu ta đi học, nhưng cậu ta cũng chẳng nói lời nào.
Quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn còn khá căng thẳng.
Hôm đó, tôi vừa đăng nhập QQ, đã nhận được nhắc nhở có người sinh nhật.
Lý Tử Dạ?
Tôi gọi điện về nhà cũ, hỏi bên ông nội cậu ta có sắp xếp gì không, nếu có thì tôi sẽ đưa cậu ta qua sớm.
Nghe nói ông cụ cùng chị dâu cả đi du lịch Tam Á rồi, một tuần sau mới về.
Cúp máy, tôi rơi vào trầm ngâm.
Cả một đại gia tộc như thế, mà chẳng ai nhớ sinh nhật cậu ta sao?
Giàu có đến vậy mà lại vô tình thế à?
Buổi tối cậu ta đi bar, tôi cũng .
Ban đầu tôi còn tưởng sẽ có bất gì, ai chờ suốt một tiếng, bọn họ thì người thì đánh bài, người thì hát hò, chẳng khác gì ngày thường.
Xem ra… tất cả người đều quên mất sinh nhật cậu ta rồi.
Thật đáng thương.
Thế là tôi lén ra ngoài.
quay lại, tôi xách mấy hộp to nhỏ, bày đầy cả bàn. người đều trố mắt nhìn tôi.
“Cô lại bày trò gì nữa thế?” – Lý Tử Dạ nhìn chằm chằm.
“Surprise!” – Tôi hộp bánh kem – “Chúc mừng sinh nhật!”
Ban đầu ánh mắt người còn mong đợi, nhưng dần dần lại trở nên kỳ quái.
Tôi cúi đầu nhìn xuống ——
bánh kem lại là một hình… bikini màu hồng.
Trong đầu tôi từ từ hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng.
Bánh này là tôi đặt qua điện thoại.
“Cô muốn đặt kiểu nào?” – Chủ tiệm hỏi.
“Kiểu gì mà dạo này con trai thích thì làm cho tôi.”
Chủ tiệm này đúng là không phải người thường, dám làm cả cái mà người khác chẳng dám nghĩ thành bánh kem.
“, cái này chẳng phải ai cũng được xem miễn phí đâu nhỉ?”
Ha ha ha ha ha —— cả đám cười lăn lộn.
“Lão đại, sinh nhật sao không nói bọn tôi một tiếng?”
“Lão đại, kế đối xử với anh tốt ghê, chỉ có ấy là nhớ.”
Lý Tử Dạ từ đầu tới cuối không nói câu nào, chỉ ngả người ra sau ghế sofa, cười không mà nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn lại cậu ta, trong nghĩ:
Cậu ta sao có nói ra chứ. Cậu ta ngượng thôi. Nếu công khai nói hôm nay là sinh nhật mà chẳng ai quan tâm, thì chẳng phải càng mất mặt à.
“Mau ước đi!” – Tôi cắm nến, giục cậu ta ước nguyện.
“Tôi không tin mấy thứ đó.” – Hiển cậu ta chẳng muốn làm.
“Đời người chỉ có một lần mười tám tuổi, ước gì thì cũng sẽ thành hiện thực đó!”
Cậu ta liếc tôi một cái: “Ấu trĩ.”
Ấu trĩ sao?
“Với bọn trẻ con thì có lẽ ấu trĩ, nhưng với người lớn như chúng tôi thì vừa đủ.” – Tôi tự mình đặt tay cậu ta chắp lại, còn chủ động khép mắt cậu ta, “Mau ước đi.”
Cậu ta cực kỳ miễn cưỡng dừng lại một giây.
Sau đó, cậu ta thổi nến, cả đám ăn bánh. Rồi có người đề nghị chơi trò chơi —— xé giấy.
Ban đầu chơi khá vui, đến lượt tôi thua thì cô bạn nữ ngồi cạnh lại đi toilet.
Thế là… trở nên lúng túng.
“Chị ơi, nếu mà phải hôn thì chị không giận đấy chứ?” – Một nam sinh đỏ mặt hỏi.
“Cậu dùng sức đi, không khéo chẳng chạm được đâu.” – Một đứa khác hùa .
Nghĩ đến việc chơi thì không tiện làm mất hứng, tôi cũng chỉ đành tiếp tục.
Kết quả, Lý Tử Dạ đứng bật dậy.
“Đi thôi.”
“Đi á? Lão đại, mới chơi được chừng, mới mười , người còn đã mà.” – Cả đám vẫn còn ham vui.
“Tôi mặc kệ các người có đã hay không.” – Lý Tử Dạ liếc tôi một cái – “Tôi muốn về.”
“Về làm gì chứ?”
“Làm bài tập!”
Cả đám người ngẩn ra như bị sét đánh.
“Lão đại, anh từng nghe giảng một tiết nào, nào thì viết bài tập thế?”
“Đúng đó, chẳng phải toàn con gái trong lớp làm hộ anh sao?”
…
“Tất cả câm miệng cho tôi.” – Lý Tử Dạ đi thẳng tới, đứng trước mặt tôi – “Đi không?”
Tôi: …
“Đi.”
Chẳng hiểu cậu ta lại phát thần kinh gì, chơi vui vẻ, tự dưng đòi về học. Một thằng học dốt như cậu ta, học cái gì cơ chứ?
đường về nhà, cậu ta ngồi ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi nhịn thật lâu mới miệng hỏi:
“Sao bọn họ đều không nhớ hôm nay là sinh nhật cậu?”
Không phải là anh chí cốt sao?
Cậu ta chậm rãi mắt, nhìn tôi:
“Có khả năng nào… sinh nhật tôi vốn không phải hôm nay không?”
Tôi: ?
“Sao mà có , QQ báo sinh nhật cậu hôm nay mà.”
“Cô lén add tôi từ nào vậy?” – Cậu ta nhìn thẳng.
Xong, tôi lỡ lộ chuyện dùng nick phụ để kết bạn với cậu ta rồi.
Không biết cậu ta có giận không…
Thấy tôi không nói, cậu ta cũng chẳng giận, chỉ nói:
“Ngày sinh nhật QQ mà cũng tin được à?”
“Là hôm qua.”
Tôi: …
“Thôi xong, đừng nói nữa, tôi tự thấy nhục rồi.” – Tôi ôm mặt than.
Mừng hụt cả ngày, cuối cùng hóa ra là trò hề. Trời ơi, mau thu tôi đi.
“Được rồi, không nói nữa.” – Đến chỗ có vũng nước, cậu ta nhấc cái mũ áo khoác tôi lên, xách tôi qua một bước – “ mắt, nhìn đường đi.”
16
Kể từ hôm đó, cậu ta hầu như chẳng còn đi bar nữa, ngày nào cũng về khá sớm. Tôi luôn đợi cậu ta về, hỏi vài câu, cậu ta chỉ trả lời qua loa, rồi sớm đã chui vào phòng mình.
Tôi thì vẫn tiếp tục gặp ác mộng.
Phó Cảnh cứ như oan hồn không tan, ám ảnh tôi.
Tôi gọi cho Trương Dụ, kể về những cơn ác mộng của mình, cô ấy còn cười nhạo tôi.
“Chẳng phải trước cậu bảo ông chồng nhà giàu kia mang về một thằng sao?”
“Ừ thì đúng.”
“Thằng mà vừa to cao vừa trai thế kia, cậu lừa ma à?”
“Hả? Nếu tôi nói tôi cũng là nạn nhân, cậu có tin không?”
“Tôi tin cái quỷ ấy, cậu chắc sung sướng trong bụng thì có.”
“Sướng gì mà sướng, trai thì kệ , tôi đâu có yêu đương gì với .”
“Sao lại không được chứ? Cậu không cần thì nhường cho tôi đi!”
…
Cạn lời thật.
Tôi chỉ muốn có một người bạn thân, thế mà cô ấy lại muốn làm con dâu tôi sao?
“Ở cạnh một cậu trai thế, cậu không rung động à? Sao cậu kiềm chế vậy?”
“Cậu có còn chút đạo đức nào không hả?!”
…
Khoan đã.
Chẳng phải tôi bàn chuyện Phó Cảnh sao?
Sao câu chuyện lại sang Lý Tử Dạ, rồi không dứt ra được thế này?
Cúp điện thoại, tôi nằm giường, bắt đầu trầm tư.
Rung động?
Tôi sao có rung động với một thằng chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại, những lần tim đập loạn thật cũng có:
Lúc cài dây an toàn cho cậu ta, lúc cậu ta hạ giọng an ủi tôi lái xe cẩn thận, lúc đường kể chuyện ma, đứng yên đó nhìn tôi cười, và cả cậu ta tinh quái nắm tay tôi…
Không được nghĩ nữa, tội lỗi, tội lỗi!
Tôi thầm niệm trong cả trăm lần:
“Con người khác với loài vật là vì chúng ta có đạo đức.”
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng khóa.
Lý Tử Dạ về rồi sao?
Tôi đẩy cửa ra, thấy cậu ta vừa cửa phòng mình.
“Lý Tử Dạ.”
“Ừm.” – Cậu ta nghiêng người nhìn tôi một giây rồi dời ánh mắt đi.
Tôi bước đến:
“Dạo này cậu về sớm thế, hay là ngồi viết bài tập đi?”
Cậu ta từng nói muốn làm bài tập, tôi còn tưởng cuối cùng cũng giác ngộ rồi.
“Không có bài.”