Anh Chỉ Đến Muộn Một Chút 930

Anh Chỉ Đến Muộn Một Chút 930

Hoàn thành
4 Chương
3

Giới thiệu truyện

Tôi và Từ Văn đã chia tay. Là tôi chủ động đề nghị.

Khi nghe tôi nói câu ấy, anh chỉ im lặng vài giây rồi hỏi:

“Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi khẽ đáp: “Ừm.”

Ngay lập tức, anh cúp máy, không chút do dự.

Hai tháng sau, khi tình cờ gặp dưới lầu, giọng anh lạnh lẽo vang lên:

“Thời Hạ, gan em lớn thật đấy, dám để đàn ông đưa về tận nhà rồi à?”

Tôi nhìn anh, bình thản nhắc nhở:

“Tổng giám đốc Từ, chúng ta đã chia tay rồi.”

Gương mặt anh lập tức tối sầm lại.

1

Thông báo trên DingTalk nhấp nháy liên tục, nhắc tôi rằng còn nửa tiếng nữa là đến cuộc họp.

Lãnh đạo trực tiếp của tôi – Hướng Minh – bước tới, khẽ vỗ vai rồi nói:

“Tổng giám đốc Từ cũng sẽ tham dự.”

Tôi thoáng sững người. Cái tên ấy quen thuộc đến mức khiến tim tôi hẫng đi một nhịp. Trong lời anh ấy nói, “Tổng giám đốc Từ” chính là Từ Văn – người phụ trách mảng kinh doanh công ty, cũng từng là bạn trai cũ của tôi.

Từ sau lần chia tay, chúng tôi chưa từng gặp lại. Tôi chỉ nghe nói anh đã sang châu Âu công tác.

Chuyện tình cảm giữa tôi và anh, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chưa từng có ai trong công ty biết.

2

Đây là lần đầu tiên sau chia tay tôi gặp lại anh.

Anh mặc sơ mi trắng, quần tây sẫm màu. Cúc áo trên cùng để hở, lộ rõ yết hầu mạnh mẽ. Sống mũi cao thẳng, bên trên là cặp kính gọng vàng mảnh.

Trong đầu tôi bất giác hiện lên hai chữ “thư sinh cặn bã” – kèm theo vài hình ảnh không đứng đắn.

Tôi vội nuốt khan một ngụm nước bọt, tự mắng mình không biết kiềm chế.

Có lẽ ánh mắt tôi quá rõ ràng, anh liếc sang, lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.

Đó cũng là lý do lớn nhất khiến tôi quyết định chia tay.

Anh lúc nào cũng vậy, dửng dưng, xa cách, chẳng để lộ một chút tình cảm nào.

Ngay cả khi tôi nói lời chia tay, anh cũng chỉ hờ hững hỏi:

“Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Và khi tôi khẽ đáp “Ừm”, anh dứt khoát cúp máy, không một lời thêm.

3

Từ Văn bước đến ghế chính, ngồi xuống một cách tự nhiên, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên tay vịn rồi ra lệnh:

“Bắt đầu đi.”

Âm giọng trầm ổn, không hề mang theo cảm xúc – y như con người anh.

Tôi hít sâu, gật đầu rồi bắt đầu phần báo cáo. May mắn, buổi trình bày diễn ra thuận lợi.

Lén liếc sang, tôi thấy gương mặt anh vẫn lạnh nhạt, không có biểu cảm dư thừa nào.

Khi một lãnh đạo khác hỏi:

“Tổng giám đốc Từ có ý kiến gì không?”

Anh chỉ đáp gọn:

“Người tiếp theo.”

Tôi khẽ thở dài, thu dọn tài liệu, rồi lặng lẽ tìm một chỗ phía sau ngồi xuống.

Cho đến khi cuộc họp kết thúc, anh vẫn không hề nhìn tôi một lần.

4

Tan làm buổi chiều, Dương Liễu – bạn thân của tôi – tiện đường ghé qua đón.

Đúng lúc ấy, xe của Từ Văn chạy ra từ cổng công ty, rẽ ngược hướng với chúng tôi.

“Cậu và Từ Văn thật sự hết hy vọng rồi à?” – Dương Liễu vừa nổ máy vừa hỏi.

Cô là người duy nhất biết tôi từng quen anh.

Tôi thắt dây an toàn, giọng nặng nề:

“Mặt nóng áp mông lạnh, mình không làm chuyện đó nữa đâu.”

Một năm bên cạnh anh, tôi chẳng thấy có chút cảm giác yêu đương nào.

Chúng tôi chưa từng đi xem phim cùng nhau, đến lúc chia tay, anh cũng không nói nổi một câu “Anh yêu em”.

Tôi từng rất thích anh. Nhưng cũng hiểu rõ một điều:

Cho dù tình cảm tôi có nồng cháy đến đâu… cũng không thể làm tan chảy trái tim băng giá của Từ Văn.