Ông Chồng Ngốc Nghếch Của Tôi 922

Ông Chồng Ngốc Nghếch Của Tôi 922

Hoàn thành
4 Chương
10

Giới thiệu truyện

1

Chồng tôi đúng là một người ngốc đến hết chỗ nói. Ngốc kiểu nào ư? Mỗi lần tôi tắm xong bước ra, anh ta liền chui kín trong chăn, chỉ thò mỗi cái đầu ra rồi đỏ mặt lí nhí:

“Thưa nương tử, lát nữa nàng nhớ… nhẹ nhàng thôi nhé.”

Nhìn cảnh đó, tôi chỉ biết cạn lời — diễn sâu đến mức cứ như đang đóng kịch.

Mỗi tối trước khi ngủ, hai vợ chồng lại có màn “tán gẫu trước giờ đi ngủ” (rất đơn thuần, ai nghĩ xa xôi thì tự đi úp mặt vào tường kiểm điểm).

Một lần, anh Đái nghiêm túc hỏi tôi:

“Em có biết tại sao anh cưới em không?”

Tôi tò mò đáp:

“Vì sao?”

Anh ta cười đắc ý:

“Bởi vì… cưới chứ sao! Chữ ‘cưới’ tách ra là ‘lấy nữ’, mà ‘nữ’ chính là em đó. Ha ha ha ha!”

Anh cười đến chảy cả nước mắt, còn tôi thì chỉ biết đứng cạnh mà lật trắng mắt liên hồi.

2

Có một buổi sáng, vì mặc đồ hơi mỏng nên tôi bị lạnh, hắt xì hơi liên tục không ngừng được.

Anh Đái lập tức đưa tôi khăn giấy, rồi hai tay chắp sau lưng, ngẩng mặt lên trời với vẻ mặt đầy “cao thâm”:

“Xem ra hôm nay sẽ có mưa.”

Tôi ngạc nhiên:

“Tại sao lại mưa?”

Anh ta trịnh trọng đáp:

“Vì chó mà hắt xì thì trời sẽ mưa.”

Ngay lập tức tôi hiểu ra anh ta đang ám chỉ gì, thế là cầm gối rượt đánh cho một trận nên thân.

3

Anh Đái là kiểu người “nghiện mèo” chính hiệu. Hễ gặp mèo hoang là y như rằng anh lại tìm cách bắt chuyện, tạo cảm giác như gặp một mối tình định mệnh.

Nhưng có lần, “mối tình” ấy thất bại thảm hại.

Hóa ra con mèo cái kia đã có chồng. Anh mèo chồng thấy vợ mình cứ uốn éo làm duyên trước mặt anh Đái thì nổi giận, nhảy xổ ra tẩn ngay. Thế là anh Đái đáng thương bị một con mèo đen dí chạy dài tận ba con phố.

Từ sau vụ đó, mỗi lần gặp mèo hoang, anh đều phải thăm dò trước:

“Này nhóc, mày là mèo đực hay mèo cái thế? Nếu là mèo cái thì thôi nhé, anh không dám đâu.”

4

Lần đầu tiên tôi gặp anh Đái là ở một quán trà sữa.

Tôi gọi món rất rành mạch:

“Cho tôi một ly trà sữa matcha mây anh đào, ngọt bảy phần, không đá.”

Đến lượt anh, lại lắp ba lắp bắp:

“Anh… đào… mây… trà…” Rồi mặt mày đầy thất vọng, buông thõng:

“Thôi cho tôi một ly trà sữa thường… mà bỏ trà với bỏ trân châu.”

Nhân viên phục vụ suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Tò mò, tôi hỏi:

“Tại sao anh lại định gọi giống tôi?”

Anh trả lời rất chân thành:

“Vì khi em gọi món ấy, mắt em sáng lấp lánh. Anh nghĩ chắc là ngon lắm, nên cũng muốn thử.”

Thật lòng mà nói, khoảnh khắc ấy anh ấy dễ thương đến mức khiến tim tôi tan chảy.