Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

“Lần trước anh bắt em chụp ảnh nửa người ấy, xấu chết đi được. Sau này anh đừng làm vậy với bệnh nhân khác nhé.”

Anh trả lời:

“Tôi không thêm WeChat của bệnh nhân nữ khác.”

A…

Vậy thì chính là người duy nhất ?

Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

“Còn nữa, nếu em để lộ mặt, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và công việc của tôi.” – Anh lại bổ sung thêm một câu.

Tôi ôm điện lăn qua lộn lại trên giường.

Cái này chắc chắn là đang thả thính tôi rồi! Nhất là thế!

Nhưng tôi nhát lắm, chỉ dám âm thầm vui mừng trong lòng, chứ chẳng dám đáp lại.

Ngày hôm sau đi học, tôi mới phát hiện quyển sổ bảo hiểm y tế vẫn còn trong cặp, chưa kịp cất.

Tôi lấy ra, để chung với sách vở trên bàn học.

Giờ ra chơi, tôi với bạn thân đi vệ sinh. Quay về thì thấy Tô đang lục xem sổ của tôi!

Tôi lập tức lao đến giật lại:

“Tô , cậu có bệnh à, tiện lục đồ của tôi mà không xin phép?”

Cô ta nhếch môi cười lạnh:

“Tiện lật thử thôi, không ngờ cậu lại mắc bệnh… bệnh .”

Nói xong, cô ta còn lấy khăn giấy ướt lau , ra vẻ sợ bị tôi lây.

“Tớ bị bệnh bình thường thôi, cậu nói bậy bạ cái gì vậy…”

Trong lớp lại có cả nam sinh, mặt tôi mỏng, ba chữ “bệnh phụ khoa” chẳng nói nổi, chỉ tức đến mức mắt đỏ hoe.

Bạn thân lập tức chắn trước mặt tôi:

“Tô , cậu bớt bậy bạ đi. Không có sự đồng ý của người ta mà ý lục sổ bảo hiểm, đó là xâm phạm quyền riêng tư. Cậu còn tiếp tục lắm mồm thì chúng tôi sẽ tố cáo cậu, bạn trai tớ học Luật đấy.”

Trương Chiêu cũng kéo Tô lại, tạm cô ta mới yên.

Nhưng chuyện này không vì thế mà chấm dứt.

Ánh mắt bạn bè trong lớp nhìn tôi trở nên khác lạ, nhất là Tô còn tung tin rằng tôi quen một bạn trai hơn tuổi, đi Audi.

Dần dần lan ra những lời đồn: nói tôi sống không đứng đắn bên ngoài nên mới mắc bệnh.

Bản thân bệnh phụ khoa vốn đã mang chút xấu hổ. Tôi – một “tiểu tiên nữ” – nào dám to minh? Giải thích cũng chẳng ai tin. Muốn lấy bệnh án photocopy ra làm chứng cũng được, nhưng tôi không muốn phơi bày riêng tư của .

Mà lời đồn thì vốn chẳng được gốc rễ. Tôi chỉ thấy ấm ức, bất lực, tinh thần rơi xuống đáy.

Không nhịn được, tôi đăng một chiếc status đầy uất ức lên WeChat, tất nhiên đã chặn hết bạn học trong lớp.

Hơn một sau, điện reo – là Mạnh Từ gọi đến.

“Em không vui à?”

“Ừm, có chút.” – giọng tôi rầu rĩ, chẳng còn chút sức sống.

“Anh có mười phút, em nói xem vì em không vui?”

Tôi…

Ban đầu còn tưởng anh sẽ dịu dàng an ủi vài câu, hóa ra là tôi kỳ vọng quá rồi.

“Thôi khỏi, gian của anh quý lắm, em không chiếm nữa, tạm biệt.”

Tôi cúp thì bên giọng anh cao lên:

“Khoan đã, anh tính kỹ rồi, thật ra có thể dành ra mươi phút.”

Rồi anh hạ giọng, dịu đi:

“Em cứ từ từ nói, anh nghe đây.”

Một người lạnh lùng, mà thỉnh thoảng yếu lòng thế này, lại càng dễ khiến người ta rung động.

Mắt tôi đỏ lên, khẽ kể lại hết những chuyện mấy ngày nay.

Nói đến cuối, tôi nghẹn ngào:

“Xin lỗi… em có phải rất vô dụng không? Em chẳng thể nào đứng trước mọi người mà lớn hét: Các người im đi, tôi không mắc cái bệnh !”

“Có hét cũng chưa chắc có tác dụng. Lời đồn rất phiền, em đừng để tâm, trong sạch thì khắc sẽ rõ.”

Cách an ủi của anh khô khan, nhưng lòng tôi vẫn thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đúng lúc đó, từ đầu dây bên vang lên người khác sốt ruột thúc giục:

“Mạnh Từ, anh mãi nè! Anh trốn ở đây làm gì, mọi người đang đợi anh đó.”

Á!

Hóa ra anh thật sự đang có việc quan trọng.

Tôi vội nói một câu cảm ơn, rồi cúp máy ngay.

Không lâu sau, anh nhắn tin WeChat:

“Anh đang tham gia một khóa bồi dưỡng quan trọng, mấy hôm nay không ở CS, đừng nghĩ nhiều. Chờ anh về!”

Vài sau, shipper gọi báo có hàng đến cho tôi.

Do trường đang siết chặt quản dịch bệnh, tôi tới lui xác đúng là đồ của , rồi mới ra cổng bắc .

Ôi trời…

thùng dung dịch bù nước glucose.

Rất hợp phong cách bác của anh.

Nhưng mà… tận 24 chai lận chứ!

Anh chạy việc của Meituan nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp:

“Bạn trai cô còn nhắn lại, bảo lúc tâm trạng thấp thì uống chút đồ ngọt sẽ vui lên. Không biết nên nói anh ta tinh tế hay EQ thấp nữa.”

Tôi thở hồng hộc vác cả quãng đường, trong lòng cũng nghĩ về câu này.

À phải rồi, rồi tôi còn quên giải thích rằng Mạnh Từ không phải bạn trai tôi.

Thực sự tôi không vác nổi nữa, gọi điện nhờ phòng cùng cứu viện.

Ngay lúc đó, một nam sinh bỗng dừng lại trước mặt tôi, ngập ngừng :

“Có phải… là cô gái hôm đó tôi lỡ làm rách tất chân không?”

Đúng vậy, trùng hợp thật, thì ra anh ấy cũng học ở trường tôi.

Anh chàng thoải mái xách ngay thùng đồ uống lên, sải bước đi:

“Cô ở tòa nào? Tôi giúp mang về.”

“Tôi ngại lắm!”

“Nếu thấy ngại thì lát nữa mời tôi uống một chai.”

Tôi đòi xách một thùng, anh ấy sống chết không chịu, bảo với anh thì chẳng đáng gì.

Đến dưới ký túc xá, tôi một chai đưa anh.

Anh nắp uống một ngụm, vẻ mặt thoáng khó tả:

“Khẩu vị của cô… khá đặc biệt đó.”

Tôi chỉ biết gượng cười.

Đặc biệt đâu phải tôi, là Mạnh bác chứ.

Anh lấy điện ra:

bạn WeChat đi, tôi là Lượng. Sau này có việc cần sức, cứ tôi.”

Chúng tôi thêm WeChat, anh còn đứng nhìn đến khi tôi vào ký túc xá mới chịu đi.

Các chị em trong phòng thi chia nước glucose.

Ai nấy cảm thán:

“Wow… đây chính là hương vị ngọt ngào của yêu à.”

Thế nhưng nếu đã ngọt vậy, uống một ngụm lại không ai uống nữa?

Mấy người uống hết đi chứ!

Tôi một chai, nhấp một ngụm.

So với tưởng tượng thì ngon hơn, quả thật rất ngọt.

Tôi khẽ cười không , hóa ra ngọt đúng là có thể làm tâm trạng tốt hơn thật.

Tin đồn chẳng dừng lại, nhưng bản thân tôi đã bình thản hơn nhiều.

ngày sau, lớp trưởng thông báo:

“Tuần sau có một buổi tọa đàm về sức khỏe sinh nữ, các bạn nữ tốt nhất nên tham gia. Người diễn thuyết là cựu sinh viên y học của trường ta, hiện giờ là chủ nhiệm khoa ở bệnh viện.”

Chính là bệnh viện mà tôi từng đi khám đó.

Vì được tính điểm hoạt động, hơn nữa chủ đề buổi tọa đàm này cũng gần gũi với đời sống thường , nên số người đăng ký khá đông, thậm chí có cả nam sinh.

Cả phòng ký túc chúng tôi cũng đi hết.

Người chủ trì lại chính là sư tỷ của Mạnh Từ, cũng là bác từng khám cho tôi.

Thấy trong khán phòng có nam sinh, chị mỉm cười dịu dàng:

“Các bạn nam ở đây rất có ý thức, bạn gái tương lai của các bạn đúng là có phúc rồi.”

Cả hội trường cười ồ, bầu không khí bớt gượng gạo.

Chị giảng giải rất chi tiết sự khác giữa bệnh phụ khoa thông thường và bệnh lây qua đường dục, cách lây truyền, biện pháp phòng ngừa…

Cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh:

“Không ít người có hiểu lầm rằng chưa từng quan hệ thì sẽ không mắc bệnh này. Thực ra đó là quan niệm sai lầm. Ngay tại đây cũng có một bệnh nhân trước đây của tôi, cô ấy chỉ vì đi bơi ở hồ bơi vệ sinh kém, không chú ý, mà bị nhiễm.”

“Sau khi mắc bệnh cũng đừng giấu bệnh sợ hãi, hãy đến bệnh viện điều trị kịp , sẽ rất nhanh khỏi, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai…”

Nói đến đây, chị còn mỉm cười nhìn tôi một cái.

Buổi tọa đàm thúc trong bầu không khí vui vẻ, những lời đồn quanh tôi cũng tan biến bong bóng xà phòng.

Sau đó có lãnh đạo viện đến nói chuyện với chị, tôi vẫn đứng đợi ở hành lang mà chị nhất sẽ đi qua, chỉ muốn trực tiếp nói một câu cảm ơn.

Chị bước ra thì đang nghe điện .

Hành lang vắng lặng, giọng chị cũng không nhỏ, tôi nấp sau một cây cột mà nghe rõ mồn một.

“A Từ, em đi đã hơn một tuần rồi, chị không biết chị nhớ em đến nhường nào.”

“Lần này về phải mời chị một bữa đấy, chị đã giúp em một việc lớn. Nếu không phải em miệng nhờ, chị đã không đến đây làm buổi tọa đàm đâu, bận muốn chết rồi.”

“Em phải mau quay về nhé, chị thật sự nhớ em đến phát điên rồi.”

Sư tỷ đang lục đồ, tiện bật loa ngoài.

Từ trong điện truyền ra giọng nói mệt mỏi của Mạnh Từ:

“Cực cho chị rồi, em cũng rất muốn sớm trở về, đừng sốt ruột, sắp rồi.”

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm giác có một gáo nước đá dội thẳng xuống đầu.

Lạnh đến mức cả người run rẩy, khóe mắt cay xè đỏ ửng.

Sư tỷ thoáng nhìn về phía tôi, tôi vội co rụt cổ lại, sợ bị chị phát hiện.

Buổi tối, tôi trốn trong chăn, lật xem lại toàn bộ lịch sử trò chuyện.

Từ trước đến nay, là tôi nói nhiều, anh luôn chỉ trả lời vài chữ ngắn ngủi.

Một cái chậu rửa mặt, đôi giày với mấy đôi tất, rồi một thùng nước uống…

Những thứ đó chẳng nói lên điều gì cả, chỉ là sự quan tâm đơn thuần của một người anh đối với em gái thôi.

Mẹ tôi cũng từng dặn, bà đã nhờ Mạnh Từ để ý chăm sóc tôi nhiều hơn.

Là tôi nghĩ quá xa, tưởng rằng…

Là tôi đa mà thôi.

Tôi lật đi lật lại những đoạn chat, càng xem càng thấy những câu trả lời đơn giản toàn lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn và có phần.

Hơn nữa, anh còn hay trả lời trễ, có lẽ chỉ mong tôi biết khó mà lui.

Ngày hôm sau, nghe tôi kể xong, bạn thân khích lệ:

“Đừng vội luận, cậu thẳng anh ấy đi, biết đâu là hiểu lầm.”

Tôi lấy hết can đảm, gửi đi một tin:

“Anh Từ, anh có bạn gái chưa?”

Anh trả lời:

“Tạm chưa, nhưng anh đã có người thích rồi.”

Dưới sự thúc giục của bạn thân, mắt đỏ hoe, tôi lại tiếp:

“Là ai thế, em có quen không?”

“Coi là quen.” Anh đáp, “Còn cụ thể là ai, đợi anh về rồi nói.”

Tôi nhìn bạn thân trong nước mắt, cô ấy thở dài ôm lấy tôi:

“Thôi, chắc không còn hy vọng nữa. Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Tôi bật khóc nức nở.

Đến giây phút này tôi mới hiểu, mặc cho trên người anh có nhiều khuyết điểm khiến người khác phải phàn nàn, thì tôi… đã thật sự thích anh mất rồi.

Cảm giác đó mãnh liệt đến mức mấy ngày liền tôi chẳng nuốt nổi cơm, chỉ trong một tuần đã gầy đi hẳn ba cân.

Bạn bè tò mò tôi dùng loại thực phẩm giảm cân thần tiên nào mà hiệu quả thế.

Trong khoảng gian này, Lượng bỗng dưng thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Siêu thị nhỏ có thể gặp, nhà ăn cũng có thể gặp, lên giảng đường lớn cũng có thể chạm mặt.

Anh ấy còn chủ động bạn WeChat với bạn thân của tôi.

Thậm chí mời cả phòng chúng tôi đi uống trà sữa.

Mọi người nói chắc chắn anh ấy thích tôi.

Ha ha…

Tôi đã từng ngộ cảm một lần rồi, tôi còn dám ảo tưởng lần nữa ?

Huống hồ, cho dù anh ấy thích tôi thì có chứ — tôi lại đâu có thích anh ấy!

Bác Mạnh thỉnh thoảng vẫn liên lạc với tôi, nhưng tin nhắn luôn rất ngắn gọn.

Có lần còn nhắc tới việc anh muốn sớm thúc đợt bồi dưỡng.

Chắc là… nhớ sư tỷ lắm rồi.

Tôi không muốn trả lời, nhưng mỗi lần thấy tin nhắn của anh lại chẳng thể kìm lòng.

Anh chưa có bạn gái, vậy thì hiện giờ tôi… chắc không là người thứ ba, đúng không?

Anh không trả lời tôi thì lòng tôi buồn, mà anh trả lời rồi, tôi lại càng khó chịu hơn.

Thế rồi ngày Quốc tế Lao động 1/5 cũng đến, đó cũng là sinh tuổi 20 của tôi.

Mấy đứa bạn cùng phòng cố chuẩn bị cho tôi một ngày thật vui: đặt bánh kem, bữa tối và cả phòng hát KTV, một quy trình trọn gói.

“chàng rể” của phòng cũng đến, thậm chí Lượng cũng có mặt.

Tôi chẳng mấy hứng thú, nhưng để phối hợp với họ, vẫn cố gắng nở nụ cười suốt, giả vờ rất vui.

Ăn xong, cả nhóm kéo sang KTV.

Bác Mạnh bảo tôi gửi vị cho anh.

Tôi không nghĩ nhiều, liền gửi vị trí KTV và theo yêu cầu của anh còn nhắn cả số phòng.

Có lẽ là muốn nhờ shipper gửi cho tôi một món quà sinh “đặc biệt” nào đó chăng.

Trước đó, khi ăn xong, tôi cũng đã đăng WeChat chúc mừng sinh , cảm ơn mọi người các kiểu.

Sau khi hát được mấy bài, nhạc trong phòng KTV bỗng nhiên dừng lại.

Lượng mặt đỏ bừng, giơ một hộp Swarovski, quỳ một gối xuống đất:

“Vân Đình, anh thích em, làm bạn gái anh nhé? Anh hứa sẽ luôn đối xử tốt với em, sau này mỗi một lần sinh , anh ở bên em.”

Trong phòng bắt đầu ồn ào reo hò: “Ở bên đi, ở bên đi!”

Tôi liếm môi, đang nghĩ cách miệng từ chối, thì đúng lúc đó, cửa bất ngờ bị đẩy ra.

Mạnh Từ ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn, vội vã bước vào.

Dù chỉ nhìn thoáng qua đã thấy anh rất mệt mỏi, nhưng khi ánh mắt anh rơi lên tôi, lập tức sáng rực hẳn.

Trong khoảnh khắc ấy, anh hoàn toàn lấn át tất cả những chàng trai khác trong phòng.

Anh đi thẳng đến trước mặt tôi, nhét bó hồng đã héo vào tôi, khẽ mỉm cười.

Tựa ánh sáng ngọc châu bừng lên trong đêm tối:

“Anh xuống máy bay đã vội chạy tới đây. Sinh vui vẻ, vợ tương lai của anh.”

Tôi: ???

Bao giờ thì tôi trở thành vợ tương lai của anh vậy chứ?!

Anh lấy từ túi ra một chiếc túi zip nhỏ, trong đó có một bức thư ố vàng:

“Chính em viết đấy nhé, anh luôn giữ lại. Đừng có mà chối.”

nói anh ra đọc.

Trời ạ, xấu hổ chết mất! Tôi vội kéo anh lại:

“Đừng đừng đừng, em , em là được!”

Tôi hoàn toàn ngơ ngác, để mặc anh đưa bức thư cho tôi, để mặc anh lấy ra một sợi dây chuyền vàng lấp lánh chói mắt đeo lên cổ tôi, để mặc anh kéo tôi ra khỏi phòng hát.

Ra ngoài KTV, anh một góc vắng người, ép tôi vào tường rồi hôn xuống.

Rất lâu sau, khi nhớ lại nụ hôn ấy, tôi vẫn còn bật cười trêu anh:

“Kỹ thuật của anh tệ thật, mấy lần va cả vào răng em.”

Thật ra tôi cũng chẳng khá hơn, vô còn cắn rách môi anh.

Anh nói: “Vì anh quá vội.”

Anh không ngờ mới đi bồi dưỡng chưa đầy tháng, bên cạnh tôi đã có những con sói khác nhòm ngó.

Anh vốn nghĩ chỉ có anh để mắt tới miếng mồi ngon là tôi.

Anh sợ tôi bị người khác cướp mất, nên chỉ muốn nhanh chóng đóng dấu chủ quyền.

Còn về cuộc điện mập mờ

Hoàn toàn là do tôi hiểu lầm.

Sư tỷ với anh ấy thật ra chỉ là bà con xa, hơn nữa chị ấy đã hôn và có con rồi. Việc chị ấy nói nhớ anh ấy, chỉ là vì sau khi anh đi học nâng cao, lịch trực của chị ấy tăng lên rõ rệt, áp lực công việc cũng lớn hơn, cho nên mới than thở vậy thôi…

Khiếu thẩm mỹ của anh vẫn chẳng khá hơn là bao, mỗi lần đến dịp lễ tết, quà tặng có thể khiến người ta câm nín vì… xấu đến mức khó tin.

Thế nhưng lần nào tôi cũng vui vẻ lấy, bởi vì đó là những thứ anh cho là tốt nhất dành cho tôi. Tấm lòng mới là điều quý giá nhất, còn thẩm mỹ thì có thể từ từ bồi dưỡng.

Dù rằng, có lẽ sẽ khó khăn một chút.

Tôi nghĩ, trên đời này vốn không có ai hoàn hảo cả. Có thể mất rồi lại lại được, tôi đã nên mang ơn mà trân trọng.

Dĩ nhiên, yêu một bác cũng có điểm không tốt —— anh quá bận rộn, gian hẹn hò rất ít.

Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy, mỗi lần hẹn hò của chúng tôi mới càng thêm quý giá và luôn mang lại cảm giác mới mẻ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương