Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta đột nhiên hét toáng lên.
“Cứ khiếu nại ! Đồ của người mắc bệnh bẩn chạm , tôi khử trùng sao ? Giờ ai mà không biết trò dơ bẩn của cô chứ?!”
bàn tán xung quanh càng càng to.
ẩn hiện, tôi loáng thoáng chữ như [diễn ], [ nuôi].
Tôi run rẩy mở diễn sinh viên của trường.
Ngay trang chủ, một bài viết nổi với tiêu đề đỏ chói:
【Tin 100%! Một nữ sinh họ Lâm khoa Kinh tế bán thân kiếm tiền, lây bệnh giang mai khắp nơi!】
Bài viết chính đính kèm chín bức ảnh.
Có tấm chụp tôi cúi người bước một chiếc Mercedes đen.
Ảnh lén trước cổng bệnh viện.
Cả giá của những bộ đồ, túi xách tôi thường dùng đào bới tung lên.
…
Góc chụp hiểm mức đáng sợ.
tôi rõ nét không che gì, những người khác và biển số xe đều mờ một cách có chủ ý.
Người tung tin rõ ràng là sợ động người có thế lực sự,nên chỉ dám nhắm tôi “mục tiêu dễ bắt nạt”!
Kinh tởm nhất là phần bình luận.
Một tài khoản [người trong cuộc] được ghim lên đầu cam đoan chắc chắn rằng tôi tuần giao hàng tận giường.
Lượt thích đã vượt hơn một nghìn.
Tôi cười lạnh, chụp màn hình.
gửi đường link cho bố.
“Bố à, chuyện bố nuôi con lộ .”
Ba giây sau, điện thoại tôi đổ chuông.
Tắt máy xong, tôi tiện tay khiếu nại cả anh nhân viên giao hàng ban nãy.
06
Ký túc xá không có ai.
Tôi bước ra ban công.
Quả nhiên.
Chiếc quần lót có cái mùi tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
“Đúng là đeo bám dai như ma vậy!”
Tôi nghiến răng cười lạnh lẽo.
Cơn giận vì bôi nhọ dâng lên đỉnh điểm.
Chút lưỡng lự sót ngọn lửa phẫn nộ thiêu rụi hoàn toàn.
Đồ của tôi.
Tôi khử trùng đâu có gì quá đáng?
Tôi đeo găng tay.
Đổ tinh chất ớt nước, ngâm toàn bộ quần lót .
Đợi một .
Tôi vắt khô từng cái một.
Sau tỉ mỉ thoa thêm một lớp tinh chất ớt lên vải.
xịt chút nước hoa cho thơm, treo lên ban công như thường lệ.
xong tất cả, tôi mới leo lên giường tranh thủ ngủ bù.
Chiều tối, các bạn cùng phòng mới về.
Giọng Như Như đầy phấn khích.
“Cái túi của cậu ta là hàng phiên bản giới hạn, chục triệu . Không biết phải ngủ với nhiêu già mới đổi được. Tôi giờ già đua nhau sinh viên đại học nữa cơ.”
Trần Hiểu Lan có vẻ hơi lưỡng lự.
“Nhỡ đâu là nhà cho sao?”
“Thôi !”
cười the thé của Như Như chói tai mức khó chịu.
“Tôi tận mắt thấy cậu ta bước xuống từ một chiếc Porsche tuần trước. Người lái xe là một lão hói đầu, giang mai giai đoạn hai sẽ rụng da đấy, người tốt nhất nên tránh xa cậu ta ra.”
Soạt! — Tôi kéo rèm giường ra một cái mạnh.
Như Như không ngờ tôi có trong phòng, dọa mức hét toáng lên.
“cậu… cậu ở đây từ vậy?”
Tôi giơ điện thoại lên, màn hình vẫn hiển thị giao diện ghi âm.
“Chứng cứ rõ ràng, đủ để kiện tội phỉ báng .”
cô ta đỏ bừng.
“Tôi sự đấy, có giỏi kiện ! Xem ai tin một đứa như…”
Trần Hiểu Lan vội kéo tay cô ta.
“Thôi , đừng nữa.”
Tôi chẳng buồn để tâm.
Kéo rèm giường , xoay người nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Tôi cần nghỉ ngơi lấy sức.
Để chờ tên biến thái tự đưa mình cửa.
2 giờ sáng.
Cả khu ký túc xá chìm trong tĩnh lặng.
Tôi ngủ say …
Một hét đau đớn vang lên đột ngột.
Tôi dậy ngay tức khắc.
Không thể ?
Tên biến thái … sự ?
Bốp! — Đèn phòng sáng.
07
hét phát ra từ phía giường Như Như.
Giữa đêm yên tĩnh, âm thanh ấy càng rợn người hơn.
Quả nhiên…
Là cậu ta sao?
Tôi hít một hơi sâu kéo rèm giường của cậu ta ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoàn toàn sững sờ.
Một người trần truồng quằn quại trên giường Như Như.
Mạch máu trên hắn nổi cộm, giật giật đáng sợ.
Hai tay hắn ôm chặt hạ thân,cổ họng phát ra những rên rỉ đầy đau đớn.
Ký túc xá của tụi tôi có ?!
“Gia Hào! Anh đau chỗ ? chứ!”
Như Như cuộn mình trong chăn, mày hoảng loạn.
Người nghiến răng, rít lên từng chữ.
“Cay… quá…”
Mồ hôi hắn vã ra như tắm,rõ ràng chịu cơn đau dữ dội.
Và chiếc quần lót màu hồng của tôi nằm ngay cạnh chân hắn.
Trên vải vẫn dính những vết khả nghi.
Không khó để tưởng tượng,hắn vừa mới chuyện gì!
Mắt tôi tối sầm .