Năm thứ sáu kể từ ngày tôi kết hôn với Phó Minh, cứ ngỡ sóng yên biển lặng, nào ngờ một trận “long trời lở đất” lại nổ ra ngay trong nhà.
Hôm đó, cô thư ký riêng của chồng—với vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng—đứng ngay trước mặt tôi, từ trong túi lấy ra một miếng ngọc bội.
“Đây là tín vật định tình anh ấy trao cho tôi… từ mười lăm năm trước,” cô ta nhẹ giọng nói, cứ như đang kể lại một chuyện tình thanh xuân đẹp đẽ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, Phó Minh đã đập bàn “bốp bốp”, giận dữ như thể trời sắp sập đến nơi:
“Quả nhiên là cô! Cô trộm đồ của tôi!”