Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Cơ hội nhanh chóng đến. Tôi cầm cốc , đứng dậy đi về phía và nói cô ta:
“Nhã Nhã, vất vả cho cậu quá. Tớ đi rót cho cậu ly hoa quả nhé.”
“Không cần đâu, tớ không khát!”
Cô ta đáp, trong mắt lóe tia lo lắng.
“Vậy tớ đi vệ sinh một lát.”
Tôi đổi lý do khác.
“Được được, cậu đi đi!”
Lần này, cô ta đồng nhanh nhảu vô .
Tôi quay người đi về phía nhà vệ sinh, nhưng không thực sự lẻn phòng ngủ bên cạnh, khép hờ cửa lại. Đồng thời chuyển màn hình camera giám sát sang phòng .
Vở kịch hay đã bắt đầu.
Chỉ Tô Nhã thò đầu ra từ nhà , lén lút xác nhận tôi thực sự đã “đi khỏi”. đó, cô ta nhanh chóng cởi tạp dề, vội vã bước đến huyền quan, lấy ra từ túi xách của mình một hộp trang sức. Bên trong chắc chắn là bộ trang sức giả cô ta đã chuẩn bị từ lâu.
Cô ta cầm hộp, như một con chuột đang tìm chỗ cất giấu, đi tới đi lui trong phòng .
Đầu tiên cô ta định kéo ngăn kéo tủ tivi, nhưng lại quá rõ ràng.
đó cô ta nhắm đến túi xách tôi để sofa, nhưng có lẽ nhớ đến thất bại lần trước ở nhà hàng, cô ta do dự rồi từ bỏ.
Cuối , ánh mắt cô ta dừng lại ở chiếc ở góc sofa. Đó là chiếc tôi thích nhất, thường xuyên trong lòng. Giấu đồ ở đó, khi tôi “phát ” ra thì chắc chắn sẽ không thể chối cãi.
Cô ta nhanh chóng nhấc , lấy trang sức trong hộp nhét trong. Rồi cẩn thận vỗ phẳng , khôi phục lại nguyên trạng, cả quá trình trôi chảy như , không đến mười giây.
Làm xong tất cả, cô ta thở phào nhẹ nhõm, cười độc ác đắc , rồi nhanh chóng lẻn về , tiếp tục thái rau leng keng, như thể chẳng có chuyện xảy ra.
Tôi đứng cửa phòng ngủ, tất cả rõ ràng, cười lạnh lùng nơi khóe miệng gần như không thể kìm nén được.
Tô Nhã à Tô Nhã, cô diễn xuất đã tốn nhiều công sức như vậy, làm sao tôi có thể không cho cậu một sân khấu để thể thành quả chứ?
8
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, giả vờ như từ nhà vệ sinh trở về, ngồi xuống sofa.
Tôi thậm chí còn cố điều chỉnh chiếc đang giấu “tang vật” kia, để mình tựa lưng thoải mái hơn.
Tô Nhã trong liếc cảnh này, tôi gần như có thể tưởng tượng ra niềm vui sướng và đắc trong lòng cô ta lúc này.
Nửa tiếng , một bữa tối thịnh soạn cuối cũng đã xong. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, cô ta vẫn ân cần gắp thức ăn cho tôi, cười còn rạng rỡ hơn trước, chỉ là dưới cười đó là sự nôn nóng gần như không thể kìm nén.
Ăn xong, cô ta đồng hồ, chủ động đứng dậy tạm biệt:
“Nguyệt Nguyệt, hôm nay vui quá, như thể chúng ta đã quay về thời còn đi học vậy. Trời không còn sớm nữa, tớ về trước đây, chồng tớ sắp tan làm rồi.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Tôi tiễn cô ta ra đến cửa, bóng lưng cô ta rời đi, ánh mắt lạnh lẽo.
Diễn viên của vở kịch đã rời sân khấu, tiếp theo, đến lượt nam chính tới cửa.
Quả nhiên, một tuần , đang khi tôi nghỉ ngơi ở nhà, cửa nhà tôi bị đập ầm ầm.
“Mở cửa! Kiều Nguyệt, mở cửa ra! Đồ ăn !”
Bên ngoài vọng giọng đàn ông thô lỗ hung hãn. Là , chồng của Tô Nhã.
Tôi thong thả bước tới mở cửa. Gương đầy vẻ “ta là kẻ ác bá” của áp sát, phun miếng chỉ mũi tôi mắng:
“Hay lắm Kiều Nguyệt! Vợ tôi tốt bụng đến nấu cơm cho cô, cô lại đi ăn trang sức của cô ấy! Cô còn có lương tâm không! Mau trả đồ đây!”
Phía anh ta, Tô Nhã “rạng rỡ xuất ”. Cô ta đôi mắt đỏ hoe, đầy mắt, bộ dạng như bị người ta ức hiếp thảm thương.
Cô ta tiến kéo tay áo , giả vờ khuyên can:
“Anh đừng thế, dọa Nguyệt Nguyệt rồi… Em tin Nguyệt Nguyệt không cố đâu, có lẽ cô ấy chỉ bộ trang sức của em đẹp nên mượn xem thôi…”
“Nguyệt Nguyệt, cậu trả đồ lại cho tớ đi, tớ sẽ coi như chưa có chuyện xảy ra, chúng ta vẫn là chị em tốt, được không?”
Cô ta đóng vai người tốt, nháy mắt tôi, trong ánh mắt đó đầy vẻ đắc và đe dọa, không hề che giấu. Còn thì tiếp tục gầm rú bên cạnh.
“Chị em tốt ! Làm bạn loại tay chân không sạch sẽ thì có tình chị em ! Kiều Nguyệt tôi nói cho cô biết, bộ trang sức đó là mẹ tôi mua cho vợ tôi, tốn mấy chục vạn! Hôm nay cô không lấy ra, tôi sẽ báo cảnh sát! Không chỉ bắt cô đi tù còn phải bồi thường gấp đôi cho chúng tôi!”
“Hai trăm nghìn! Không thiếu một xu!”
Hai người một xướng một họa, quả thực là cặp đôi diễn xuất xuất sắc nhất năm.
Hàng xóm xung quanh nghe động tĩnh, đã có người thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tôi màn trình diễn công phu của bọn họ, vẫn không nói , thậm chí còn mang một cười nhạt khó nhận ra.
Sự bình tĩnh của tôi dường như đã chọc giận .
“Cười cái cười! Đồ ăn ! Còn không biết hối cải!”
Anh ta giơ tay, có vẻ định đẩy tôi.
.”
Cuối tôi cũng tiếng, giọng không to nhưng rõ ràng át qua tiếng gầm rú của anh ta.
“Ở nhà tôi động tay vớ tôi, đó gọi là tự tiện xâm nhập nhà người khác cộng cố gây thương tích, tội thêm một bậc đấy.”
Anh ta sững người, rồi càng thêm nổi giận vì xấu hổ.
“Cô còn dám đe dọa tôi? Ăn còn có lý?”
“Tôi ăn ư?”
Tôi khẽ cười, nghiêng người nhường lối cửa, chỉ về phía sofa trong phòng .
“Tô Nhã, cậu chắc chắn trang sức của cậu là do tôi ‘ăn ’ sao?”
Tô Nhã về phía chiếc , trong mắt có chút hoảng loạn, rồi khóc to hơn.
“Chồng ơi… trang sức của em trước đó để trong túi, còn cho Nguyệt Nguyệt xem, tuần trước đến đây xong thì không nữa. Em nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể rơi ở nhà Nguyệt Nguyệt thôi… Nguyệt Nguyệt, van cậu, trả lại cho tớ đi…”
“Được thôi.”
Tôi gật đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, chậm rãi bước đến trước tivi, cầm lấy điều khiển.
“Nếu các người chắc chắn đồ ở nhà tôi như vậy, vậy chúng ta tìm nhé. Tuy nhiên, trước khi tìm đồ, tôi muốn mời các người xem một đoạn video rất thú vị.”
Nói rồi, tôi nhấn nút phát.
9
màn hình tivi LCD khổng lồ trong phòng rõ ràng cảnh phòng nhà tôi.
Nét của Tô Nhã và đông cứng.
“Cậu… cậu còn lắp camera theo dõi nữa sao?”
Giọng Tô Nhã run rẩy vì hoảng sợ, vết mắt còn chưa khô, biểu cảm của cô ta đã chuyển từ đáng thương sang kinh hoàng tột độ.
Tôi quay đầu lại, nở một cười thuần khiết cô ta và giải thích giọng nhẹ nhàng:
“À, tôi quên chưa nói các người. Dạo này tôi định nuôi một con chó nhỏ, sợ nó ở nhà một mình sẽ phá hoại đồ đạc nên đã mua vài cái camera về thử hiệu quả trước. xem, chất lượng hình ảnh HD này, không tệ chứ?”
dứt lời, “nữ chính” trong tivi đã xuất . Camera ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình từ lúc Tô Nhã lén lút đi ra từ nhà , lấy bộ trang sức vàng từ hộp trang sức, đi đi lại lại trong phòng , cuối nhấc nhét bộ trang sức trong, rồi lẻn về nhà vẻ mãn nguyện. Mọi hành động, biểu cảm đều không thể che giấu dưới ống kính camera độ nét cao.

TruyenDeCu[.net]

Tùy chỉnh
Danh sách chương