Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một trận hỗn loạn bắt – tôi chạy ngược chạy xuôi lo thủ tục nhập viện, nộp viện phí, lấy thuốc.
Đến lúc nhìn lại điện thoại, trời đã chập tối.
Tô Dương nhắn cho tôi vài tin:
“Mẹ không chứ?”
“ mai rảnh không? Hay trưa ghé nhà anh ăn cơm, con cá mua nay đang thả trong bể, còn sống nhăn.”
Tôi không trả .
Chỉ lặng nhìn dòng tin cuối cùng anh ta:
“ không đến, nói thật, mẹ anh hơi thất vọng.”
Lòng tôi lạnh toát.
Nói thật, Tô Dương như vậy .
Tôi cũng thấy rất thất vọng.
Kết quả ban không tốt lắm.
Bác sĩ nói cần kiểm tra thêm để loại trừ từng khả năng.
Tôi thấy ngực nặng trĩu như bị đá đè, trở về căn phòng tối om, chẳng phân biệt được hay đêm.
Trong một , trải quá nhiều chuyện khó xử lý, tâm trạng quá tải.
Tối Tô Dương về, tôi không nhắn lại, rồi ghé tai tôi nói nhỏ:
“Anh bàn với chuyện này nhé?”
Tôi không muốn thân mật lúc này, nghiêng tránh:
“Chuyện ?”
Anh ta nói với giọng rất “chiều theo ý rắc rối”:
“ mai hoặc mốt mình về nhà mẹ anh ở tạm đi. Mẹ anh bụng to rồi còn phải nấu nướng việc nhà, tội lắm.”
Tôi nghiêng nhìn anh ta:
“ mai hay mốt?”
Anh ta lập tức cười toe:
“ mai, mai đi! xem, lần này anh còn ý đấy nhé.”
Giọng anh ta đầy tự đắc.
Tôi bỗng muốn hét lên: Trước yêu, chẳng lẽ anh không biết mẹ anh việc nhà vất vả à?
Bố anh hai trăm cân là vật trang trí trong nhà chắc?
Tôi càng muốn : Chẳng phải sớm đã bàn bạc với bố mẹ anh rồi ?
mai chúng tôi về, anh ta chỉ đơn giản… thông báo với tôi.
ra đến miệng lại bị tôi nuốt xuống.
Dưới ánh đèn đêm, gương mặt Tô Dương – người tôi từng nghĩ là mạnh mẽ và đáng tin – nay lại hiện lên nét dịu dàng.
Tôi chợt nhận ra – tôi không hiểu anh ta như tôi từng nghĩ.
Tôi quen anh thời đại học.
Anh hơn tôi hai khóa, diện mạo đẹp trai lạnh lùng, cư xử lại như chó vàng lớn, hay nũng, cũng từng chọc ghẹo khiến tôi khóc cười.
tôi đòi chia tay, anh ta từng khóc suốt đêm dưới lầu nhà tôi, nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng tôi cho đến tôi xuống ôm lấy anh.
Anh hiếu thảo, dám gánh vác.
Nói về tương lai, anh tình nguyện nuôi nhà, ủng hộ tôi theo đuổi sự nghiệp, không ép sinh con, còn mong có con gái để chiều chuộng.
Tôi từng nghĩ, mình có thể dựa vào anh suốt đời.
nay, tôi bỗng phát hiện …
Anh giống như một cậu bé chưa lớn.
Chỉ đang mơ mộng mình là một người đàn ông có trách nhiệm.
Chỉ tiếc là…
Trách nhiệm ấy, chưa từng đặt đúng nơi.
Sáng , tôi vẫn cùng Tô Dương đến nhà mẹ anh.
Tôi không nhắc chuyện đồ, mà Tô Dương—anh vốn có sẵn quần áo ở hai bên, nên tôi không nói, anh đương nhiên nghĩ là sẽ .
Thế nên mẹ Tô Dương nhận túi trái cây tay tôi rồi liếc nhìn phía chúng tôi trống trơn, thoáng sa sầm mặt:
“Không mang hành lý à? Hai không định đây ?”
vẫn nhìn chằm chằm tôi .
“ cũng được mà.”
Tô Dương lúc mới sực nhớ ra, quay nhìn tôi một :
“An An đồng ý rồi, đúng không?”
Tôi chỉ cười nhẹ, không trả .
anh là người tính tình hiền lành đến nhu nhược, vội vàng xoa dịu không khí:
“Thôi, đứng mãi ở cửa . Nào nào, An An vào nhà uống nước đi. Lát nữa nấu nướng, để mẹ con nếm thử tay nghề con!”
Uống được hai ngụm nước, sắc mặt mẹ anh dường như cũng dịu lại. Ánh nhìn tôi không còn soi mói như trước, thậm chí còn mang theo đôi chút thân thiện.
“An An này, dì tag con trên vòng bạn bè, không thấy con trả vậy? dì ngượng mặt với bạn bè.”
cười cười nhìn tôi rồi tiếp:
“ này thằng út còn phải nhờ hai trông nom nhiều. dì còn định mở tiệc ăn mừng tại nhà, mà con không đến, tiếc ghê.”
Tôi mím môi cười, nhàn nhạt đáp:
“ mẹ con bị nghi ngờ mắc ung thư, con không có thời gian .”
Câu nói dứt, phòng im bặt.
Mặt mẹ Tô Dương biến sắc mấy lần, cuối cùng không nói , chỉ tiện tay đưa lại túi trái cây nhận tôi, dặn bằng giọng quen thuộc:
“Dùng nước rửa chuyên dụng, rửa kỹ hai lần nhé.”
Tôi nhìn Tô Dương—anh không hề nhận ra , chỉ cười hì hì khoác vai mẹ, quay người nói:
“Mẹ khỏi lo đi, có An An rồi, còn để mẹ việc chứ!”
Nói rồi, ung dung ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trong bếp, tiếng nước chảy rào rào không át được tiếng cười nói bên ngoài.
Tôi đứng ngẩn ra nhìn dòng nước bắn tung tóe.
Chỉ thấy nước trắng xóa mà lóa .
Thì ra… đến cuối, tôi vẫn chỉ là người ngoài.
Tôi từng nghĩ, từng ấy năm yêu nhau, ít nhiều tôi cũng đã được coi là một phần gia đình họ.
không ngờ, tôi coi họ là người thân—còn họ, chỉ coi tôi là người giúp việc miễn phí.
Yêu Tô Dương năm năm, năm trước tôi đã ra gia đình anh.
mẹ tôi luôn tiếp đón Tô Dương tử tế, lịch sự.
Mỗi lần anh đến nhà tôi, chỉ cần ngồi tán chuyện với tôi trong phòng khách là được, còn tôi và mẹ thì bận rộn dưới bếp.
lần tôi tới nhà Tô Dương, mẹ anh đã tươi cười dẫn tôi vào bếp:
“Nghe Tô Dương nói con nấu ăn ngon lắm, dì muốn học chút nha!”
trở đi, chỉ cần tôi đến nhà, tất việc bếp núc đều do tôi đảm nhận.
Tôi từng nghĩ, đã là người một nhà thì không cần phải tính toán chi li như vậy.
không ngờ, người ta còn biết tính hơn tôi nhiều.
Trong phòng khách, mẹ Tô Dương xiên miếng trái cây bằng tăm tre bỏ vào miệng, chưa kịp nuốt đã nhìn tôi :
“Tiểu An, chuyện dì nói, con suy nghĩ thế nào rồi? Dì thấy hai còn trẻ, hai năm nữa sinh con cũng chưa muộn đâu.”
Tôi còn chưa kịp trả , Tô Dương đã gật như giã tỏi, phụ họa: hai đâu có vội, rồi còn nháy với tôi như thể đang đùa giỡn.
Tôi không để ý đến anh, chỉ cười rồi quay mẹ anh, tỏ vẻ thản nhiên:
“Dì này, này chuyện học hành bé, dì và chú có nghĩ đến chưa ạ? Căn nhà này không nằm trong khu có trường điểm, muốn vào trường tốt cũng khá khó.”
phản xạ tự nhiên nói:
“Nghĩ nữa? Nhà cưới hai chẳng phải là nhà trong khu trường điểm ? Lúc cần thì chuyển hộ khẩu là được mà.”
Rồi như sực nhớ ra:
“À đúng rồi, hai cưới nhau thì nhà cưới đổi cho nhà mình, mình chuyển quyền sở hữu , còn hai chỗ này. Ở đâu cũng được, vẫn là ở nhà cưới thôi. Tô Dương nói với con rồi nhỉ?”
Nụ cười trên môi tôi khựng lại.
Tô Dương hoàn toàn chưa từng nói với tôi chuyện này.
Tôi nén giận, mở miệng:
“Chuyện … con phải bàn lại với mẹ con đã.”
Mẹ Tô Dương đang định đứng dậy, nghe xong liếc nhìn tôi một , dò xét vài giây rồi bật ra một câu:
“Không phải mẹ con bị ung thư ? Còn có thời gian để lo mấy chuyện này à?”
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm.
Chờ đến mẹ Tô Dương đi khỏi, tôi nhìn đồng hồ rồi quay Tô Dương nói tôi có việc phải đi trước.
Tô Dương còn chưa kịp phản ứng thì mẹ anh trong bếp đã ngạc nhiên cất tiếng:
“Tiểu An, sắp tới giờ ăn rồi, con đi đâu ?”
nói tiến lại gần, tiện tay nhét tạp dề vào tay tôi, cau mày tỏ vẻ khó chịu:
“Con đi cá đi, xong rồi rửa tay sạch sẽ nhé. Dì đang mang thai năm tháng rồi, không chịu được mùi tanh cá đâu.”
Tôi không nói , chỉ quay lại, đặt tạp dề vào tay Tô Dương:
“Dì ơi, con đang phải vào viện thăm mẹ, giờ không rảnh cá đâu ạ.”
nghe xong, lông mày mẹ Tô Dương nhíu lại, ánh khinh khỉnh bỗng trở thành khó chịu rõ rệt.
như không tin được, người con dâu “hiền lành mẫu mực” mình lại dám trái .
lườm tôi một , hừ lạnh, giật phắt tạp dề tay Tô Dương rồi quay người bỏ đi.