Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
“Con ngoan, lại đây, để bà nhìn cho rõ.”
Giọng bà nội tuy yếu ớt nhưng lại mang một thứ tình thương không khước từ.
Tôi Lục Trường Phong nhìn nhau, trong đối phương đều là vẻ mơ hồ.
Tôi do dự liếc anh một cái, anh gật đầu.
Tôi chậm rãi bước cạnh giường, ngồi xuống để bà có nhìn tôi rõ hơn.
Đôi bàn tay già nua, chai sần của bà vuốt má tôi, khô ráp nhưng ấm áp.
“Giống, thật giống…” – Trong đôi đục ngầu của bà ánh lên làn – “Giống hệt như trong mơ của bà. Trường Phong, mấy hôm nay bà toàn mơ một tiên nữ, cô ấy nói mình là Phúc phù hộ cho nhà ta. Cô ấy bảo, chỉ cần Phúc vào cửa, bệnh của bà sẽ khỏi, nhà ta sẽ càng khá lên.”
Bà nói xong thì sang nhìn tôi, càng nhìn càng vui:
“Con gái, con tên gì?”
“Bà ơi, con tên Lâm Vãn .” – Tôi đáp .
“Vãn , tên hay, tên hay.” – Bà nắm chặt tay tôi, không buông – “Trường Phong được con là phúc của nó đấy. Con đừng ghét bỏ nó, nó chỉ là cái bầu kín thôi, chứ nó tốt.”
Tôi cười gượng, chẳng biết phải đáp sao.
Chẳng lẽ nói cho bà biết là cháu trai ngoan của bà vừa cắn tôi như thú hoang?
Lục Trường Phong đứng bên cạnh, vẻ mặt cứng lại, có lẽ anh không ngờ bà nội – người mà một chân đã bước vào quan tài – lại vì sự xuất hiện của tôi mà đột nhiên phấn chấn như vậy.
“Bà, bà vừa tỉnh dậy, đừng nói nhiều quá, nghỉ ngơi cho khỏe.” – Anh tiến lại, định đỡ bà nằm xuống.
“Bà không nằm!” – Bà hiếm khi nổi cáu, trừng nhìn anh – “Đi, cho cháu dâu bà ! đâu? ! Đừng có giấu, cho Vãn bồi bổ.”
Ở thời , là thứ quý giá, thường chỉ để dành cho sản phụ hoặc người bệnh.
Sắc mặt Lục Trường Phong căng chặt, rõ ràng không mấy tình nguyện.
“ không mau đi!” – Bà lại thúc giục.
Anh liếc tôi, ánh phức tạp, cuối cùng vẫn người đi về phía bếp.
Chẳng bao lâu, anh đã bưng một nóng hổi lại.
Khi đưa cho tôi, ngón tay anh vô tình chạm vào đầu ngón tay tôi, cả hai đều như bị điện giật, lập tức rụt về.
Tôi ôm sánh đặc, thơm ngọt ấy, trong dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.
“Mau uống đi, mau uống.” – Bà nội Lục nhìn tôi hiền từ, cứ như đang nhìn cháu ruột.
Tôi nhấp từng ngụm nhỏ, vị ngọt lan từ đầu lưỡi tận tim.
tôi uống hết, bà yên tâm mỉm cười, thần buông lỏng, lại chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là lần , thở bà đã đều hơn, sắc mặt có chút hồng hào.
Tôi Lục Trường Phong nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Ngoài sân, nắng đẹp rực rỡ.
“Ờm… cảm ơn anh vì .” – Tôi chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Là bà bảo uống.” – Anh tựa vào khung cửa, móc từ túi một bao “Đại Tiền Môn”, rút một điếu, châm lửa, hít sâu một chậm rãi nhả khói.
Làn khói mờ ảo che khuất gương mặt tuấn tú của anh.
Động tác hút của anh rất thuần thục, mang theo vẻ từng trải, có chút mệt mỏi của một người đàn ông trưởng thành.
“Lời bà nói trong mơ, đừng để trong .” – Anh đột nhiên nói.
“Tôi không để trong .” – Tôi lắc đầu – “Nhưng… bà khỏe hơn, tôi vui.”
Anh búng tàn , không nói gì thêm.
Tôi cảm nhận rõ, giữa chúng tôi đang có một sự thay đổi tế.
Lớp băng căng thẳng dường như đang tan dần.
“Bệnh của anh… bắt đầu từ khi nào?” – Không hiểu sao tôi lại hỏi.
Ngón tay anh, đang kẹp điếu , khựng lại.
Anh ngẩng lên, ánh xuyên qua làn khói mỏng, dừng trên người tôi:
“Năm ngoái, ở phía Nam.”
Phía Nam.
Tôi biết, anh đang nói cuộc chiến biên giới tàn khốc.
Anh là người từ nơi mưa bom bão đạn đó, sống sót trở về như một anh hùng.
“Có nghiêm trọng không?”
“Không chết được.” – Anh dụi tắt điếu , giọng trở lại lạnh lùng như thường – “Chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát tác.”
“Vậy tôi…” – Tôi cắn môi – “Sau sẽ cố… để anh ít ‘phát tác’ hơn.”
Nói xong, ngay cả tôi câu nghe có chút… mập mờ.
Quả nhiên, anh nhìn tôi thật sâu, khóe môi nhếch, dù độ cong rất nhỏ nhưng tôi vẫn được.
“Vậy thì phải xem hiện thế nào, hồ ly nhỏ.”
Giọng anh trầm thấp, mang chút khàn khàn như có như không, tựa như một chiếc lông vũ quét qua màng nhĩ tôi.
Mặt tôi “bùng” một cái bừng.
Những tiếp theo, Lục Trường Phong dường như thật sự cố gắng kiềm chế bản thân.
Anh không tùy tiện chạm vào tôi, thậm chí cố tránh tiếp xúc.
Nhưng ánh như bám riết tôi thì chưa từng giảm bớt.
Mỗi , công việc của tôi chỉ là chăm sóc bà nội Lục, nấu cơm, dọn dẹp.
Bà càng khỏe, đã có xuống giường đi lại.
Bà đối với cô “phúc ” là tôi thì càng lúc càng vừa , nào kéo tay tôi kể chuyện xấu hổ của Lục Trường Phong hồi nhỏ.
Nào là bảy tuổi đái dầm, tám tuổi ăn trộm gà nhà hàng xóm bị chó đuổi ba dặm, mười tuổi đánh nhau bị cha treo lên cây đánh.
Mỗi lần như vậy, Lục Trường Phong đều mặt đen sì bước , cắt ngang câu chuyện.
“Bà, giờ uống .”
“Lâm Vãn , sân chưa quét.”
tôi thì phải cố nhịn cười, ngắm bộ dạng hiếm của anh lúc bối rối.
Chiều hôm đó, tôi đang giặt quần áo ngoài sân thì Lục Trường Phong từ ngoài trở về, ném cho tôi một gói.
“Cho .”
Tôi lau tay, ngạc nhiên mở .
Bên trong là một tấm vải dệt terylene kẻ caro xanh một đôi giày thao trắng hiệu Hui Li.
Tôi ngẩn người.
Terylene giày Hui Li ở đầu thập niên 80 là món đồ thời thượng rất đắt.
“Anh… anh mua cái làm gì?” – Tôi bối rối.
“Nhìn quần áo kìa, giặt bạc trắng .” – Anh đầu sang chỗ khác, không nhìn tôi, nhưng vành tai lại lên – “Mặc vào cửa hàng cung tiêu, đừng để tôi mất mặt.”
Tôi cúi xuống nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người, lại nhìn tấm vải đôi giày trong tay, một làn ấm dâng lên trong .
Người đàn ông , miệng thì nói sợ tôi làm mất mặt, nhưng thật là đang lo cho tôi.
“Cảm ơn.” – Tôi chân thành nói.
“Không cần.” – Anh phẩy tay, người định vào nhà.
“Lục Trường Phong!” – Tôi hết can đảm gọi anh lại.
Anh dừng bước, đầu nhìn tôi.