Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng anh trầm thấp, khàn nhẹ, mang một sức mạnh khiến người yên tâm.
Tôi thả lỏng, tựa vào ngực anh. Mũi tôi tràn ngập mùi hương quen thuộc trên người anh – mùi nam tính pha chút thuốc lá nhàn nhạt.
“ .”
“Ừ.”
“Vết thương của anh… thật sự không đau ?”
“Hồi trước thì đau.” – Anh siết chặt vòng tay, ôm tôi sát hơn – “Bây giờ thì không, vì em chính là thuốc của anh.”
Mặt tôi áp vào ngực anh, nóng bừng.
“Ngủ đi.” – Anh khẽ nói bên tai tôi.
Đêm đó, tôi ngủ đặc biệt yên ổn. Không mơ, không giật mình tỉnh giấc, một đêm trôi qua êm đềm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại thì bên cạnh đã trống trơn. Không biết anh dậy nào, lại một mẩu giấy đặt trên gối.
Chữ viết như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ mà dứt khoát:
“Anh đơn xin hủy lệnh nghỉ phép, trưa sẽ . Trong nồi có cháo.”
Nhìn tờ giấy, tôi không kìm được mà bật cười.
Nhưng tâm trạng vui vẻ chẳng kéo dài bao lâu.
Tôi vừa bước ra sân, định ra giếng múc nước thì thấy ở làng tụ tập rất đông người. Một chiếc xe Jeep quân dụng màu xanh đỗ ở đó, nổi bật vô cùng.
Vài người mặc quân phục đang nói chuyện trưởng thôn, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
Trong lòng tôi “thịch” một tiếng, dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tôi tiến lại gần hơn, định nghe xem họ nói gì.
nghe một người trông như cán bộ lãnh đạo, nói trưởng thôn:
“Bác, tôi đến điều tra một việc. Ở thôn các bác, có có một nữ thanh niên trí thức là không?”
06
“Ở thôn các bác, có có một nữ thanh niên trí thức là không?”
Giọng người cán bộ không lớn, nhưng như một nhát búa nặng nề giáng thẳng vào tim tôi.
Tôi lập tức khựng lại, nép sau một gốc cây hòe to, tim đập thình thịch như trống trận.
Bộ đội… tại lại đến tìm tôi?
Trưởng thôn cười nịnh, gật lia lịa:
“, , có người đó! Thủ trưởng tìm có việc gì ?”
“ tôi nhận được đơn tố cáo.” – cán bộ nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén – “Trong thư tố cáo nói, đồng chí có lối sống không đứng đắn, trong thời gian xuống nông thôn thì quan hệ mập mờ nhiều nam đồng chí. Hơn nữa, bị nghi…”
Anh dừng lại, dường như đang cân nhắc ngữ.
“ nghi gì?” – Trưởng thôn tò mò hỏi.
“ nghi bán bí mật gia.”
“Rầm—”
Vài chữ đó như tiếng sét giữa trời quang, nổ tung trong tôi.
Trước mắt tôi tối sầm, suýt không đứng vững, may mà kịp vịn vào thân cây phía sau.
Bán tin báo? có thể chứ!
Tôi là một thanh niên trí thức bình thường Thượng Hải xuống, quanh quẩn trong thôn chẳng mấy ra ngoài, lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc bí mật gia? Bán cho ai?
Thật nực cười!
“Cái gì?!” – Trưởng thôn cũng sững người – “Thủ trưởng, ngài không nhầm đấy chứ? Con bé đó… làm có thể tiếp xúc bí mật gia được?”
“Đó là lý do tôi điều tra.” – cán bộ trầm giọng – “Thư tố cáo là thư nặc danh có ghi thật. Người tố cáo là một cán bộ của máy cơ khí Thượng Hải, Trương Kiến . Trong thư viết rất chi tiết, tôi buộc xử lý nghiêm túc.
Bây giờ, mời bác gọi đồng chí ra, tôi cần đưa đơn thẩm vấn.”
Trương Kiến !
Nghe thấy cái đó, toàn bộ máu trong người tôi như đông lạnh lại.
Trương Kiến là hàng xóm của tôi ở Thượng Hải, cũng là tổ trưởng ở máy nơi bố mẹ tôi làm việc.
Hắn từng bám riết lấy tôi, nhưng bị tôi thẳng thừng chối, nên ôm hận trong lòng.
Trước tôi xuống nông thôn, hắn buông lời đe dọa, nói sẽ không tôi được yên.
Tôi không ngờ, hắn lại dùng cách độc ác và hèn hạ đến thế trả thù!
Trong thời buổi này, cần bốn chữ “tác không đứng đắn” thôi cũng đủ hủy hoại cả đời một gái.
Huống hồ, bây giờ chụp cho tôi cái mũ “bán tin báo” to như thế!
Nếu chuyện này bị điều tra ra thật, thì đừng nói tôi, ngay cả bố mẹ tôi ở tận Thượng Hải cũng sẽ bị liên lụy, cả đời không ngóc lên nổi!
“Ở… ở chồng .” – Trưởng thôn ấp úng, phía họ – “ mới gả cho trong làng.”
“ ?” – cán bộ nghe thấy cái thì khựng lại – “Là nào?”
“Chính là… chính là người lập công hạng nhất ở chiến Nam Cảnh, anh hùng chiến đấu .”
Sắc mặt cán bộ lập tức thay đổi, trở nên vô cùng phức tạp.
Anh và mấy đồng đội bên cạnh liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự khó xử.
“Cứ tới xem đã.” – Cuối cùng, anh vung tay ra hiệu.
Nhìn họ sắp đi phía mình, tôi sợ đến hồn bay phách lạc.
Tôi không thể họ bắt đi!