Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

6

“Huống chi, nếu trong bụng em là con trai thì sao?

Trước đây, Tô Vãn mang thai con gái, ba mẹ anh lại rất mong có cháu trai.

Cũng xem như em giúp họ thực hiện ước nguyện rồi đấy.”

Thẩm Diên Chu khẽ giật mình.

Câu nói cuối cùng của Lâm Linh… chạm trúng điểm yếu chí mạng trong lòng anh.

Ba mẹ anh là người nhà quê chân chất, quanh năm chỉ mong cưới được dâu, sinh được cháu.

Họ hàng thân thích ai cũng có cháu bồng,

chỉ có vợ chồng anh là vẫn chưa có con nối dõi.

Lúc Tô Vãn mang thai, ba mẹ vui mừng khôn xiết.

Nhưng đến khi biết đó là bé gái…

Anh vẫn chưa dám nói thật cho họ biết.

Tô Vãn mang thai rất vất vả,

và anh đã từng thề — dù thế nào cũng không để cô ấy mất con.

Nhưng nếu giờ đây…

Lâm Linh thực sự đang mang trong mình một bé trai,

thì đó sẽ là cháu đích tôn, là niềm hy vọng duy nhất để truyền thừa.

Ba mẹ anh chắc chắn sẽ hạnh phúc vô cùng.

Thẩm Diên Chu im lặng một lúc lâu, rồi siết chặt Lâm Linh vào lòng.

“Chờ xem đã.”

Một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Ba tôi cấp cứu.

Tôi vội vàng mặc đại một bộ đồ rồi lao ra ngoài, chẳng kịp thay quần áo.

Ba không gọi được Thẩm Diên Chu, nên chỉ biết khóc gọi cho tôi.

“Ba ơi, con lập tức mua vé về!

Không có vé, con cũng sẽ bắt xe về ngay trong đêm!”

Tôi cố gắng trấn an ba, nói với ông giọng nghẹn ngào.

“Ba đừng lo… Con đang trên đường rồi.”

Cúp máy xong, tôi lập tức chạy đến bệnh viện.

Khi đến nơi, ba đã được cấp cứu kịp thời.

Tuy yếu nhưng vẫn còn tỉnh.

Thấy tôi đến, ông gắng gượng nở nụ cười.

Tôi đứng đó, nước mắt trào ra, rơi lã chã.

Tôi bước từng bước nặng nề đến bên giường, rồi ngã nhào vào lòng ba:

“Ba ơi… Ba làm con sợ c/h/ế/t khiếp…”

Tôi òa khóc như một đứa trẻ.

Tất cả những uất ức, tủi nhục dồn nén suốt thời gian qua đều vỡ òa.

Ba vuốt tóc tôi, giọng yếu ớt nhưng đầy yêu thương:

“Con gái ngốc, ba vẫn còn đây… Đừng khóc nữa.”

Lần gần nhất tôi khóc trong vòng tay ba là hồi mẹ mất.

Ký ức như vừa mới hôm qua.

Ba tôi là người kiên cường, nghiêm khắc dạy dỗ tôi từ bé đến lớn, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ.

Trong lòng tôi, ba luôn là bức tường vững chãi nhất.

Nhưng giờ đây…

Bức tường ấy đang dần đổ sụp.

Mẹ đã không còn.

Nếu ba cũng đi nốt…

Tôi thật sự không còn nơi để quay về nữa.

Tôi thức trắng đêm bên giường bệnh.

Ba và tôi trò chuyện rất lâu.

Từ hồi tôi còn bé, đến lúc lớn lên, rồi cưới chồng… như thể ông muốn kể hết tất cả những gì còn trong lòng.

Ánh mắt ông thỉnh thoảng lại liếc ra cửa.

Ông chờ Thẩm Diên Chu.

“Ba à, ba quên rồi sao? Diên Chu đang phẫu thuật ở Thanh Đảo.

Suất mổ lần này cũng là ba xin cho anh ấy đó.”

“Anh ấy đang trên đường về rồi…”

Cho dù khó mua vé,

cho dù xa cách ngàn cây số,

từ lúc tôi gọi điện đến giờ đã mấy tiếng trôi qua

nhưng anh ấy vẫn chưa tới.

Cho đến khoảnh khắc ba tôi trút hơi thở cuối cùng, mang theo đầy tiếc nuối…

Thẩm Diên Chu vẫn chưa xuất hiện!

Tôi không cần đoán.

Người duy nhất có thể giữ chân anh ta — chỉ có Lâm Linh.

Cuối cùng, Thẩm Diên Chu cũng vội vã trở về.

Nhưng ba tôi đã nằm trong linh đường lạnh lẽo.

Căn phòng chỉ còn lại hương khói và di ảnh.

Anh ta ngồi sụp xuống, ôm lấy tôi, gào khóc:

“Ba ơi… Con về muộn rồi…

Con sai rồi… Ba ơi…”

Anh khóc như một đứa trẻ.

Nhưng lúc đó, tôi không còn nước mắt để rơi nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương