Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Tống Bảo Thạch ngày càng ham ngủ.
Ngày nào nó buồn chán nằm dài trên sofa.
Tôi lo lắng, chắc vì Tống Linh mải yêu đương tôi mà bỏ bê nó nó cảm thấy cô đơn.
Thế là tôi có tìm cho nó một người không.
Ai , đó, tôi vừa từ trại nuôi mèo về, Tống Bảo Thạch lại phản ứng bất thường, dựng lông nhảy cẫng lên.
Tôi giật nó: “Sao vậy? Bảo Thạch?”
“Meo meo”. Tống Bảo Thạch bồn chồn đi vòng quanh tôi, nhưng nhất quyết không chịu đến gần.
“Bảo Thạch, là chị đây mà.”
Tôi nhẹ nhàng gọi nó, cố gắng để nó bình tĩnh lại.
Không cuối cùng, nó kêu ư ử rồi chạy vụt ra ngoài.
“Bảo Thạch!”
Tôi lo sốt vó, đuổi theo. Nhưng mèo con chạy quá nhanh, chẳng mấy chốc, tôi đã mất dấu.
Tôi sợ đến phát khóc, vội điện thoại gọi cho Tống Linh.
Máy đổ chuông rất lâu, cho đến khi còn tiếng báo bận.
Không Tống Linh làm gì mà không nghe máy.
Tôi đành tự đi tìm, trên đường đã gọi đi gọi lại nhiều lần.
Tống Linh vẫn không bắt máy.
“Bảo Thạch!”
“Tống Bảo Thạch! Em ở đâu?”
Tôi tìm quanh khu vực đó, rất nhiều người qua đường, nhưng mèo con như biến mất hư không.
Tôi không phải làm sao, ngồi xổm bên đường khóc rất lâu.
Trời tối dần, tôi trở về đôi mắt sưng húp.
Tôi , đâu chú mèo đã tự về rồi sao.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy Tống Linh, người nãy giờ không hề nghe điện thoại của tôi, nằm trên ghế sofa. Tôi mừng rỡ: “Tống Linh?”
Nghe thấy giọng của tôi, lông mi Tống Linh run run, như rất khó chịu.
Tôi đưa sờ trán anh ấy.
Ai Tống Linh lại chộp tôi.
Anh ấy kéo tôi rất mạnh, tôi ngã nhào anh ấy, ngửi thấy hương gỗ dịu nhẹ hòa lẫn mùi rượu nồng nặc.
Tống Linh đã uống rượu sao?
“Tống Linh! Tống Bảo Thạch nó…”
Tôi vùng vẫy trong anh ấy, cố gắng đánh thức anh ấy. Tống Linh tôi rất chặt, thầm bên tai tôi, giọng nói nghe rất tủi thân: “Mùi của người khác…”
Tôi ngớ người, trong vẫn còn lo lắng cho Bảo Thạch cố đẩy anh ấy ra: “Tống Linh, anh buông em ra.”
“Anh không buông, có c.h.ế.t anh không buông!”
Tống Linh ngẩng lên, khóe mắt đỏ hoe, anh ấy tôi như một báu vật vô giá, nhẹ nhàng : “ , có phải anh không ngoan không… Làm ơn đừng bỏ rơi anh…”
Chuyện gì đây?
Tôi hơi bực vì hành động vô lý của Tống Linh, trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng giây tiếp theo, tôi đơ người ra.
Tống Linh khép hờ mắt, hàng mi dài còn vương vài giọt lệ, hốc mắt đỏ hoe. Nhưng đấy không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là…
Con ngươi của Tống Linh đã biến thành một màu xanh đậm, sâu thẳm và quyến rũ.
“Mắt của anh…”
Chưa nói hết câu, tôi lại kinh ngạc phát hiện trên Tống Linh xuất hiện hai cái tai mèo.
!!!
Rõ ràng là tự nhiên xuất hiện! Tôi nghi vẫn mơ! Tống Bảo Thạch mất tích, Tống Linh lại mọc tai mèo?!
Tất đều là ảo giác.
“ , có phải em không cần anh nữa không?”
Tống Linh cứ nỉ non bên tai tôi mãi. Tôi lại bình tĩnh, nuốt nước bọt, trả lời anh ấy: “Sao anh lại em không cần anh nữa?”
Dường như Tống Linh rất đau khổ, mắt ầng ậng nước: “Trên người em có mùi của người đàn ông khác…”
“Người đàn ông khác?”
“Ừ… lại còn là mèo tam nữa chứ…”
Anh vừa nói vừa chặt tôi hơn: “Anh ngoan hơn nó, em chọn anh có được không?”
Tôi bị chặt đến mức gần như không thở nổi, vội vàng hàng: “Chọn anh, chọn anh!”
“Vậy anh giải thích cho em đi, đây là cái gì?” Tôi đỉnh anh ấy.
Tống Linh ngượng ngùng cúi : “Đây là tai mèo của anh, anh uống rượu nó sẽ xuất hiện.”
“Tai mèo của anh? Vậy Tống Bảo Thạch là??” Tôi cố gắng tiêu hóa.
Tống Linh thầm: “Mèo của anh là anh, anh là mèo của anh.”
Nói xong, anh ấy không để ý đến sự kinh ngạc của tôi, chặt tôi rồi chìm giấc ngủ say…
Tôi trợn tròn mắt.
nay tôi đã xem một chú mèo con ở trại nuôi mèo, theo tôi nhớ nó đúng là một con mèo tam rất đáng yêu.
Vậy tức là, Tống Linh ngửi thấy mùi của con mèo khác tưởng tôi đã thay đổi dạ?
Tống Bảo Thạch chính là Tống Linh?
Thảo nào đó tôi bảo anh ấy lắp lưới chắn cửa sổ, anh ấy lại nói tôi rằng con mèo sẽ không bị rơi đâu.
Xem ra anh ấy rất tự tin bản thân …
11.
tôi là mèo. Sau một đêm vật lộn suy , cuối cùng tôi thông suốt mọi chuyện.
Có lẽ khả năng chấp nhận của tôi khá cao tôi không thấy bài xích chút nào.
Cùng lắm tôi coi như cosplay.
“hệ mèo”!
lại, tôi thấy khá kích thích ấy chứ.
Thậm chí tôi còn hơi tiếc vì tối qua không sờ kỹ hơn.
Chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt!
Tôi bắt ngứa , tiện vuốt ve gương mặt điển của Tống Linh.
Tống Linh bị tôi đánh thức, vẫn còn ngái ngủ.
Tôi quan sát tỉ mỉ.
Đôi mắt của anh đã trở lại màu nâu hạt dẻ.
Tiếc quá!
Tống Linh hơi bối rối, mặt càng lúc càng đỏ, chắc là anh ấy đã nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Tôi có hứng đùa anh: “Tống Bảo Thạch?”
Tống Linh sững người.
“Mèo tam ?”
“Con mèo của anh chính là anh?”
“Đừng nói nữa…” Tống Linh lật người đè tôi xuống, bịt miệng tôi.
Tôi cười thích thú, ngắm nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của Tống Linh.
Đáng yêu quá đi mất!
Sao giờ tôi mới phát hiện ra, lúc Tống Linh ngại ngùng lại giống hệt mèo con vậy?
“ , em có sợ không?”
Tôi gỡ anh ấy ra, chớp mắt: “Hôn em đi, mèo của em!”
12.
Tôi gửi mấy tấm hình của Tống Linh cho mẹ tôi xem để báo cáo.
Mẹ tôi hoàn toàn không tin con gái của bà có kiếm được một anh người yêu đẹp như vậy.
Thậm chí bà còn đùa rằng khả năng tôi tìm được người yêu còn thấp hơn được việc nước phát người yêu cho.
Thế là tôi quyết định dẫn Tống Linh về ra mắt bố mẹ.
Tống Linh hồi hộp lắm, tối đó cứ tôi mãi là mang theo gì cho phải phép.
Thấy chưa? cần yêu , ngay một chú mèo con đến việc làm mẹ vợ tương lai hài .
Tôi xoa xoa mặt anh, cười bảo: “Anh cần đưa bản thân đến trước mặt mẹ em, nói mẹ em rằng anh là của Hứa là mẹ em đủ vui rồi.”
Tuy tôi an ủi Tống Linh là thế, nhưng ngày sau, anh ấy vẫn dậy sớm mua đủ thứ quà cáp.
Đi về còn gọi tôi dậy.
Tôi mắt nhắm mắt mở, được anh ấy mặc quần áo hộ, rồi bế lên xe.
Đến khi Tống Linh lái xe gần đến mẹ tôi, tôi mới tỉnh táo hẳn.
Lúc Tống Linh xuống xe, bố lẫn mẹ tôi đều sáng mắt lên.
Anh còn xách theo đống đồ bổ, rượu Mao Đài, trái cây, yến sào .
Mẹ tôi hài lắm, cười tít mắt, gọi anh là “con rể” luôn.
Tôi nháy mắt ra hiệu cho mẹ giữ ý một chút, đừng phấn khích quá. Ai mẹ lại ngược lại tôi: “Con mèo đâu? Mau đưa cho mẹ bế cái nào.”
đó, lúc khoe mẹ chuyện yêu đương, tôi tiện miệng nhắc đến Tống Bảo Thạch. Không nay về , mẹ còn gọi điện nhắc tôi nhớ đưa nó về cùng.
Tôi bế Tống Bảo Thạch ra, mẹ tôi vừa nhìn thấy đã thích mê, vui vẻ đón nó: “Ôi trời ơi, con mèo này đáng yêu quá đi mất!”
“…” Tôi muốn nói nhưng rồi lại thôi. Mẹ à, đây là con rể của mẹ đấy, mẹ nhẹ thôi nha!