Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tống Linh thật sự khiến tôi bất ngờ.
Dưới sự chất vấn gắt gao của mẹ tôi, anh ấy không những hiện bản thân được giáo dục đàng hoàng, lời nói còn rất ngọt ngào. Nhìn là biết ngay anh ấy là “ người ta” chính hiệu.
Mẹ tôi không ngậm được miệng, chỉ muốn chuyển cục dân chính đến chúng tôi kết hôn ngay và luôn.
Tôi sợ Tống Linh không chịu nổi, nên ăn cơm xong liền kéo anh ấy về phòng tôi lánh nạn.
Tống Linh ghé sát tai tôi: “Chi Chi, hình mẹ rất hài lòng về anh.”
“ mẹ nói muốn anh ở lại đây ngủ qua đêm…”
Tôi ngớ người: “Nói lúc nào vậy?”
“Vừa nãy…”
Tống Linh bắt bắt chước giọng: “Ông xã à, Chi Chi đúng là số hưởng, thằng bé trai quá, không biết nó thích bé ở điểm nào…”
“Không được, ông xã, tối nay phải tạo cơ hội cho hai đứa nó!”
“Tối nay ông cứ chuốc say thằng bé , đưa nó phòng Chi Chi, là gạo nấu thành cơm…”
“Đủ !”
Thấy anh ấy càng nói càng “lệch lạc”, tôi đỏ , bịt miệng Tống Linh lại: “Anh nghe được mẹ em nói chuyện à?”
Tống Linh gật lia lịa gà mổ thóc. Tôi buông , anh ấy giải thích: “Bảo Thạch ở ngoài.”
À, là vậy! Cái còn hiệu quả hơn cả kết nối Bluetooth! Cái diện của tôi coi bị mẹ ném Thái Bình Dương .
Tôi còn thầm mắng mẹ tôi “già còn không đứng đắn”, Tống Linh lại nói: “Còn nữa…”
“Thôi!”
Tôi cắt ngang lời anh ấy, nhào tới đẩy anh ấy ngã xuống giường, dùng cách nguyên thủy nhất bịt miệng anh ấy.
Tống Linh chỉ khựng lại giây lập tức giành chủ động, ôm eo tôi và hôn sâu hơn.
Tối đó, sau khi chúng tôi ăn xong, mẹ tôi bế Tống Bảo Thạch lên: “Chi Chi à, lúc nãy mẹ nói chuyện với thì mèo tự nhiên kêu meo meo, người nó còn uốn éo liên tục.”
“Mẹ nghe nói mèo vậy là đến mùa động dục , hay là mai đưa nó triệt sản nhé? Nếu không thời gian thì mẹ hộ cho!”
Tống Linh sững người, không bước tiếp được.
Tôi cố nhịn , giật lấy Tống Bảo Thạch ôm lòng.
“Không cần đâu mẹ, tìm cho Bảo Thạch vợ xinh là được !”
14.
Tôi và Tống Linh sắp phải đối với cuộc khủng hoảng tình cảm tiên .
Buổi tối, Tống Linh nói với tôi rằng ngày mai em họ của anh ấy tiện đường ghé thăm.
Em họ?
Chẳng phải em họ trong phim thần tượng đều là nhân vật nhạy cảm, nguy hiểm sao?
Tôi cảm thấy sắp phải đối với kẻ thù đáng gờm.
Tống Linh ngập ngừng nói với tôi: “ em họ anh nói vài lời hơi kỳ quặc, Chi Chi, em đừng tâm nhé…”
Xem kìa! Còn cho tôi uống thuốc “phòng ngừa” nữa chứ!
Tôi vỗ vai anh ấy, tỏ ý đã hiểu.
Yên tâm , không ai cướp người đàn ông khỏi tôi.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm trang điểm.
Mi giả, kính áp tròng, mắt hai mí.
Tôi đã trạng thái tốt nhất nghênh chiến.
Kết quả là vì quá xinh nên tôi bị Tống Linh ép tường ve vãn khá lâu mới chịu khỏi .
Tôi đã gặp được em họ của Tống Linh.
ấy mặc váy trắng, tóc dài, đội mũ beret. Khí chất thanh lịch, tự tin, quả nhiên là “nhân vật nguy hiểm” trong truyền thuyết.
Tôi tươi tiến tới bắt chuyện, không ngờ em họ lại nhanh nắm lấy tôi trước: “Trời ơi chị ơi, chị là chị dâu sao!”
Hả?
Tôi đứng ngây tại chỗ.
Em họ vòng quanh tôi: “Trông chị xinh xắn , sao chị lại yêu được ông anh họ của em ? Đúng là phí của trời.”
“Em nói thật với chị nhé, chị chưa được thấy người thật sự …” Em họ thở dài: “Trong em, anh họ em là người xấu nhất, vậy cũng người chịu lấy. Chị yên tâm, nếu anh ấy dám đối xử tệ với chị, em là người tiên phản đối anh ấy.”
Cái gì cơ? Tống Linh xấu á? Tôi ngoảnh nhìn lại, đường nét sắc sảo, môi hồng răng trắng.
Phù! trai cơ !
Tống Linh bất lực với tôi.
Tôi chợt hiểu ! Thảo nào Tống Linh cứ luôn nói anh ấy xấu, hoá là do gu thẩm mỹ di truyền từ gia đình!
Nhận được ánh mắt sắc d.a.o của Tống Linh, em họ dịu giọng lại, khoác tôi làm nũng: “Chị dâu, sinh viên nào chẳng lúc nổi loạn, chị đừng bụng nhé! Tuy ngoại hình của anh họ em không được xuất sắc, nhưng anh ấy nhiều ưu điểm lắm, chẳng hạn … ừm…”
Tôi thấy ấy sắp hụt hơi, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em họ, sắp tới giờ trưa , hay là tìm chỗ nào ăn trưa nhé?”
“À không cần đâu chị dâu, lát nữa crush của em đến đón, chúng em tận hưởng ngày ngọt ngào bên nhau.”
Vừa dứt lời, chiếc thao màu đỏ cực kỳ “chơi bời” đỗ xịch trước chúng tôi.
“Baby~~”
Cửa sổ hạ xuống, chàng trai mái tóc mohawk nhuộm đủ màu sắc nháy mắt với em họ.
em họ vừa nãy còn rất hào sảng bỗng trở nên e thẹn, duyên: “Ghét ghê!”
Cảnh tượng khiến tôi choáng váng. Tôi còn cực kỳ nghi ngờ rằng chàng trai kia đôi giày lười nữa.
“Anh họ! Chị dâu! Em đây! Chúc anh chị hạnh phúc!”
Em họ lên , chiếc lao mất hút.
Tôi sờ , nhìn sang Tống Linh.
Tống Linh bị em họ đả kích nên chút buồn bã. Anh ấy nhìn theo chiếc thao, dường trong lòng ẩn chứa… sự khao khát?
Tôi rùng , vội quay Tống Linh lại, nghiêm túc nói: “Gu của em hơi đặc biệt, em chỉ thích anh xấu thôi! Anh cứ giữ nguyên cho em, nghe rõ chưa?”
Tống Linh gật đầy tiếc nuối.
Trời ơi là trời!
Cái gu thẩm mỹ của gia đình đáng sợ thật!