Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Thằng út đợi sẵn ở cửa rồi, vest đen, dây chuyền vàng to, kính râm đen, thu hút vô số nhìn.
Tôi đột hối hận vì gọi nó đến.
Vừa định kéo Thẩm Dục bỏ , thằng út nhảy cẫng , hớn hở tới: “Đại tỷ!”
Tất cả mọi lập tức đổ dồn tôi.
Tôi: “!”
Lập tức đẩy Thẩm Dục ra.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Thẩm Dục.
editor: bemeobosua
Thẩm Dục: “…”
“Dụ Mịch.”
“ ơi~” Tôi làm nũng.
Dẫn theo thằng út, chúng tôi đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.
quả kiểm tra: Không có bất kỳ vấn đề .
Ngay cả thận cũng đủ hai quả.
Tôi nhìn quả, rồi nhìn Thẩm Dục: “ ra, em không phải mất trí nhớ?”
Chẳng lẽ… tôi xuyên không rồi?
Thẩm Dục lấy ra bệnh án đây tôi, quả thật có ghi phẫu thuật hiến thận, nhưng bây giờ thì…
“Em có nhớ ra không?”
Tôi thành thật lắc đầu: “Không.”
Thẩm Dục im lặng rất lâu.
“Đừng nói với bất kỳ ai.”
Tôi gật đầu: “Em biết rồi.”
Thằng út ghé sát , lo lắng cực độ: “Đại tỷ, anh rể, em sao ? Có phải bị bệnh nan y rồi không? Huhu.”
Nó khóc xấu hơn cả khỉ.
Tôi một bịt miệng nó: “Im ngay, mày không sao cả.”
“Vâng ạ!” Thằng út vui vẻ ra ngoài.
Tôi: “…”
“Bác sĩ Thẩm, hóa ra anh ở đây, em tìm anh mãi, có tiệc liên hoan, anh có muốn…”
Một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy hồng đi tới, vui vẻ nhìn Thẩm Dục.
cô ta dừng lại trên người tôi.
“Vị này là…”
“Vợ tôi…”
“Chào cô, tôi là vợ Thẩm Dục.” Tôi cắt ngang lời Thẩm Dục, trực tiếp thân mật tựa lòng anh ta.
Cô gái khựng lại, vẻ mặt không cam lòng: “À ra là Thẩm phu .”
“Hay là, bác sĩ Thẩm dẫn phu cùng đến nhé?”
Tôi quay đầu, nhìn Thẩm Dục.
“Không cần, tôi không có ý định đi.” Thẩm Dục thẳng thừng từ chối.
“Bác sĩ Thẩm, toàn là chuyên gia khoa th/ần ki/nh đến, họ có rất nhiều ca bệnh khó ở nước ngoài, sẽ chia sẻ, anh không đến thì phí lắm .”
Thẩm Dục dừng lại một lát.
“Được thôi.” Tôi thay Thẩm Dục nhận lời.
Thẩm Dục cúi đầu nhìn tôi.
Tôi cười: “ ơi, người ta cũng muốn đi ~”
“Được.”
11.
Ra khỏi bệnh viện, tôi kéo Thẩm Dục đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Đùa à, có đứa nào dám tơ tưởng đến tôi, tôi có thể ngồi yên sao?
Tôi chọn một chiếc váy dài màu xanh nhạt, vừa không quá nổi bật nhưng cũng đủ để người khác phải ngoái nhìn. Làm tóc, trang điểm, cả một combo trọn gói, thẳng đến mịt.
Sắc mặt Thẩm Dục từ bình thường dần chuyển sang đen sì.
Tôi tiến , ôm anh ta làu bàu: “Ấy da ơi, người ta thế này chẳng phải cũng là để cho anh nở mày nở mặt sao~”
Thẩm Dục nhìn tôi bằng “anh tin em mới là lạ”.
“ ơi, vợ đến cả chút tin tưởng này cũng không có sao?”
Tôi tủi thân, buồn bã, không vui.
Thẩm Dục ném thẳng một chiếc thẻ đen lòng tôi: “ này, tự mình đi.”
“Vâng ạ!”
Sớm thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Vừa đến cửa bữa tiệc, chưa kịp bước , nghe thấy tiếng trò chuyện bên .
“Tinh Tinh, đây là cơ hội tốt , Thẩm Dục cũng đến, nhất định phải nắm bắt cơ hội nha.”
“ nói , A Dục rồi .”
“ thương mại thôi, có tình cảm đâu, hồi đi học, A Dục đối với là đặc biệt nhất , mang cơm cho nữa .”
“Ấy da, đều là chuyện cũ rồi.”
Tôi quay đầu nhìn Thẩm Dục, không ngờ nha, anh ta mang cơm cho con gái nữa?
Thẩm Dục cúi đầu, mặt lạnh tanh: “Cô ta tiện v/ứt rá/c, tôi tr/ả r/ác lại cho cô ta.”
Tôi: “?”
Anh thắng rồi.
Tôi đẩy cửa, đi thẳng : “Chào mọi người ạ.”
Đối mặt với kinh ngạc tất cả mọi người, tôi biết hôm tôi thắng rồi.
“Đây là chị dâu à, đẹp quá đi mất.”
“Thẩm Dục đúng là có phúc .”
Mặt cô gái kia tức đến trắng bệch.
bữa ăn, cô gái dẫn đầu kể những chuyện thú vị ngành, một đám người hùa theo.
lúc đắc ý liếc tôi vài cái, tôi đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Đồ trẻ con.
Không ngờ, tôi đi vệ sinh, cô ta cũng đi theo.
Nhìn cô gái đang muốn nói lại thôi, tôi tốt bụng tiếng: “Sao cô nương?”
Cô gái nhìn tôi, vẻ mặt không cam lòng: “Cô đừng tưởng gả cho Thẩm Dục là có thể kê cao gối ngủ yên, Thẩm Dục sẽ không cô đâu.”
Tôi cười: “Không tôi, lẽ nào cô sao?”
Sắc mặt cô gái khó coi: “Thẩm Dục hồi đi học từng mang cơm cho tôi!”
“Cô Trương hiểu lầm rồi.” Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, tôi quay đầu, lập tức cười tươi.
Thẩm Dục đi tới, ôm tôi lòng: “Cô Trương, hy vọng lần đừng v/ứt rá/c cạnh thùng rác nữa.”
editor: bemeobosua
“Với lại,” anh ta nhìn cô gái, “Phu Thẩm Dục tôi, đương là người tôi rồi.”
Nói xong, anh ta trực tiếp dẫn tôi rời đi.
Tôi ngẩng đầu: “Không quay lại nữa sao?”
Thẩm Dục: “Không.”
Ngồi xe, nhớ lại lời Thẩm Dục vừa nói, tôi bật cười: “ ơi, vừa nãy anh nói lời quá sức s/át thư/ơng rồi.”
Thẩm Dục quay đầu: “Em nghĩ anh nói dối sao?”
Tôi nhìn anh ta: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Anh ta không phải nói chúng tôi là “ thương mại” sao?
lòng tôi chua xót một giây, rồi nhanh chóng thoát ra.
“Là thật.” Thẩm Dục đột tiếng.
Thành phố về đêm đèn đóm sáng trưng, xe rất nhanh, sáng chớp tắt, bị kính xe cắt thành vô số mảnh, chiếu mặt anh ta.
anh ta rất nghiêm túc.
Tim tôi đập loạn, ngón nắm chặt váy: “Anh em năm năm đúng không, em là em năm năm , cho nên…”
anh ta đột bao lấy tôi: “Dụ Mịch.”
Giọng tôi dừng lại, có chút bất an nhìn anh ta.
“Anh chính là em.
Năm năm là , năm năm cũng .”
Năm năm ?
Tôi ngây người nhìn anh ta.
Anh ta nói, năm năm gặp tôi, lúc , thần thái tôi rạng rỡ, tỏa sáng chói , như thể chỉ cần nhìn một cái là có thể đi lòng người.
Cho nên, khi biết đối tượng mình là tôi, anh ta không chút do dự liền đồng ý.
Nhưng khi tôi lại không giống như anh ta thấy, hơn nữa, luôn từ chối anh ta.
Anh ta không nỡ ràng buộc tôi, nên khi tôi đề nghị ly , cuối cùng vẫn đồng ý.
Não bộ tôi chập mạch: “ ra, anh chính là yêu em từ cái nhìn đầu tiên, không có em thì không được?”
Thẩm Dục: “…”
“Phải.”
lòng tôi pháo hoa nổ tung.
Đắc ý vô cùng: “Quả , tôi chính là tiên nữ giáng trần!”
Thẩm Dục: “…”
“Năm mươi triệu tiền công khi nào làm?”
“Năm mươi triệu cơ?” Tôi giả ngây, vội vàng về phía cửa xe.
Thẩm Dục một kéo tôi lại: “Vi phạm hợp đồng, bồi thường gấp đôi.”
Tôi: “!”
Đồ gian thương!