Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Ta đưa nhìn đám hạ trong . Trước đây, hạ trong của ta đều là người của Võ gia . Mỗi lần ta xuất chinh họ đều theo ta ra trận. Đám hạ này là do họ chuyển vào sau này, mua từ bọn buôn người. Còn một số là người cũ của họ .
tin tưởng họ , ta chỉ lại một mình Tiền ma ma bên cạnh Chiêu Chiêu, đây là sự sơ suất lớn nhất, đáng c h í c nhất của ta.
Đám hạ đã sớm bị thủ đoạn đẫm m.á.u vừa rồi của ta dọa cho run lẩy bẩy. Tất cả đều quỳ rạp xuống đất, không cần ta hỏi, đã có người nói:
“Người trong đến báo, Thái tử phi sắp lâm bồn, đại Đỗ phu đã mang hết quý hiếm trong đến Đông rồi.”
Lúc này, áo ta bị kéo chặt lại, là Chiêu Chiêu đã nắm lấy ta.
“Mẫu thân… Chiêu Chiêu khó chịu quá… huhu… Mẫu thân ơi, bao giờ mẫu thân về, rõ ràng này là của mẫu thân… tại sao ngay cả một thang trị Chiêu Chiêu không dùng…”
“Rõ ràng trong kho có cả đống trị , mẫu thân… Chiêu Chiêu lạnh quá… lạnh quá… Mẫu thân… Chiêu Chiêu muốn uống … Chiêu Chiêu không thể c h í c, Chiêu Chiêu c h í c rồi ai ở bên mẫu thân…”
Lũ súc sinh đó ngay cả trị không nỡ cho Chiêu Chiêu dùng.
trong , ta là người rõ nhất. Toàn là loại thượng hạng, ngay cả trong hoàng không thể sánh bằng. người họ Võ thường xuyên l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao, nên ta không thích lụa là gấm vóc, không thích châu báu trang sức, chỉ thích những hảo hạng.
Chiêu Chiêu của ta ngay cả một thang bình thường không có, còn Dật con tiện kia lại mang tất cả ta lại đến Đông giúp con của họ sinh nở.
“Tập kết tất cả Võ gia trong ngoài thành, đến Đông !”
Bất kể là Dật, Đỗ Yên hay con của chúng là Nhu, hôm nay chính là ngày giỗ của chúng.
Lần đầu tiên trong đời, ta không cưỡi ngựa mà ôm Chiêu Chiêu lên xe ngựa.
Ta đã thử đặt Chiêu Chiêu lên tấm chăn mềm trong xe con thoải mái hơn. Nhưng con lại bị kinh hãi tột độ, nắm chặt lấy áo ta.
Sợ hãi kêu lên: “Mẫu thân đừng bỏ Chiêu Chiêu… đừng bỏ Chiêu Chiêu… Chiêu Chiêu sợ… xin người…”
Ta nào nỡ lòng nào đặt con xuống, lại hát những bài hát ru khi con còn nhỏ dỗ dành.
Dưới sự an ủi của ta, Chiêu Chiêu cuối cùng thả lỏng thân thể đang căng cứng.
“Tướng , ngoài Đông có binh lính canh giữ, chúng ta tấn công hay là?”
Ánh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, xem ra đã có tin ta g i ế c người truyền đến đây rồi.
“Là ai dẫn canh giữ?”
“Lão tướng Bạch Trung.”
Bạch Trung thân từng là hai con hổ trong triều, trong ông ta nắm giữ một phần ba binh lực của triều đình. Không thể xem thường.
Ta ôm Chiêu Chiêu xuống xe ngựa, đối mặt với ánh của Bạch Trung đã già.
Một giọng nói trầm hùng tiếng chuông lớn vang lên:
“Nhóc con họ Võ, hôm nay là ngày đại hỷ con khải hoàn trở về, nghe lời khuyên của bá một câu, về đi.”
Nếu là bất kỳ ai khác canh giữ, ta nhất định c.h.é.m g i ế c, nhưng đối phương lại là Bạch Trung, người từng cứu mạng thân ta.
11.
Ta ôm Chiêu Chiêu bước về phía Bạch Trung. Binh lính sau lưng ông ta lập tức căng thẳng, nghiêm nghị chờ lệnh.
Họ sợ ta lấy mạng của Bạch Trung.
Binh lính sau lưng ta sẵn sàng vào trận, tình thế căng dây đàn.
Ta vừa định mở miệng, trong lòng bỗng có động tĩnh.
Chiêu Chiêu vén tấm áo choàng đang che mặt mình ra, lộ một khuôn mặt gầy gò, trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Con giơ cánh đầy sẹo lên, vết chồng lên vết cũ.
Có những chỗ vẫn còn đỏ tươi, lên vô số vết bỏng, vết roi.
Khoảnh khắc ấy, đôi ta lại một lần nữa đỏ ngầu.
Lòng căm hận gần nhấn chìm ta, cho dù đối phương là Bạch Trung, chỉ cần ông ta dám cản đường, con , ta ra tàn độc.
“Bạch …” Chiêu Chiêu đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn gọi Bạch Trung.
“Cháu là?” Bạch Trung kinh ngạc nhìn Chiêu Chiêu trong lòng ta, dường đang suy nghĩ xem đứa trẻ đáng trong ta là ai.
“Cháu là Chiêu Chiêu, con của Võ Thanh Thu đây ạ… Ngày mẫu thân ra trận, Bạch còn bế cháu tiễn mẫu thân.. Bạch còn nói…”
“Khụ khụ…” Chiêu Chiêu đột nhiên ho ra một ngụm máu.
Toàn thân ta run lên: “Chiêu Chiêu… Chiêu Chiêu…”
Ta lập tức ra lệnh cho y phía sau: “Mau khám cho tiểu tiểu thư.”
Rõ ràng trước khi rời , ta đã cho y khám qua cho Chiêu Chiêu cho con uống thang.
Tại sao Chiêu Chiêu lại nôn ra máu? Một hàng nước lăn dài từ ta, rơi xuống lông mi của con .
Chiêu Chiêu vội lau nước trên mặt ta.
“Mẫu thân… mẫu thân không khóc nhè đâu, mười năm trước ở cổng thành, Bạch đã nói với Chiêu Chiêu… mẫu thân là Đại tướng , là Nữ chiến thần bảo vệ quê hương đất nước.”
“ có mẫu thân, bá tánh tránh chiến loạn mà an cư lạc nghiệp. có mẫu thân, những đứa trẻ trạc tuổi Chiêu Chiêu có cơ hội lớn khôn. có mẫu thân, vạn vạn gia đình không tan nát cửa. có mẫu thân, triều đình ta mưa thuận gió hòa, thái bình vĩnh cửu…”
“Bạch còn nói Chiêu Chiêu không chỉ là con của mẫu thân, mà còn là con của mỗi người dân người che chở, ông thay mẫu thân chăm sóc Chiêu Chiêu thật tốt…”